Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 42: dungeon của sự giả dối phần 4






Vương Minh sau cuộc nói chuyện hắn cũng sẵn lấy luôn giấy thông hành từ Cao Lãnh, giờ thì hắn cao chạy xa bay từ những ngọn cây hắn như những cơn gió thổi nhanh tiếng về thành phố Ngục Long.

Bên khác ở nơi tâm tối, một vị vua ngồi trên ngai của mình nhìn xuống tên thuộc hạ tơi tả máu me khắp người ánh mắt có chút cười đùa không nghiêm túc.

"Chủ nhân thuộc hạ yếu kém mong chủ nhân trách phạt."

Aoga khuôn mặt buồn bã, đầu cuối thật sâu hổ thẹn vô cùng từ khuôn mặt ấy có thể thấy rõ.

Phía trên, kẻ ngồi trên ngai một tay chống cầm mắt hơi nhíu.

"Hmm...."

Kẻ này không nói khiến bầu không khí trở nên yên lặng đáng sợ, một bên Aoga một cô gái tóc tím dài, một chiếc sừng quỷ đen bên trái dài, mặt bộ đồ như mục sơ tay cầm lưỡi hái, đôi mắt tím to tròn. Kẻ này chính là kẻ đã cứu Aoga khỏi tay Vương Minh, đứng lên bước cô nói.

"Chủ nhân kẻ này rất mạnh, trước nay chưa từng xuất hiện có thể là Anh Hùng vừa được triệu hồi."

Kẻ phía trên không có bất kì động thái nào, mắt nhắm lại.

"Các Ngươi không cần quan tâm kẻ này... Hắn không phải địch, tránh xa hắn ra là được."

Giọng nói như không như có nhưng lại mang đầy sát khí, không khí giảm tới mấy độ khi kẻ này lên tiếng.


"Vương Minh kẻ hiểu rõ quy tắc của thế giới... Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Hay chỉ là một Xuyên không Giả." (Suy nghĩ)

.....

Vương Minh nhanh chống tiến đến thành phố Ngục Long trong một ngày, hắn nhanh chóng hỏi đường đi đến chỗ thợ rèn Huyền Thoại nhưng khi hắn hỏi người chỉ đường có vẻ không vui khi nhắc đến người thợ rèn này, Vương Minh nhanh chóng thu cái ánh nhìn này vào mắt đây chính xác là ánh nhìn sợ bị liên lụy.

Vương Minh đứng trước tiện rèn hắn đưa ánh nhìn lướt qua một lượt, bản hiệu cũ kĩ đã không thấy rõ tên, xung quanh có nhưng bụi cỏ đã mọc đầy sắp che cả cửa nhìn vào cứ tưởng là nhà hoang vô chủ tiếng đến cái cửa Vương Minh đưa tay gõ cửa nhưng không ai trả lời.

Đẩy cánh cửa bước vào phía trong là vô số kệ để vũ khí, căn phòng đã có nhiều nhện đón phía góc nhìn vào là biết đã lâu không dọn dẹp. Bước đến một kệ vũ khí Vương Minh đưa tay cầm lấy một thanh kiếm cầm lên nhìn.

[Chủ nhân để Tiểu Nguyệt giúp ngài một tay.]

Tiểu Nguyệt lên tiếng một bản thông tin nhỏ hiện lên,

[Kiếm sắt.]

Loại: D+

Độ bền: 100/100

35 Attack Thông tin: Là thanh kiếm do thợ rèn Huyền Thoại rèn ra.

.....

Vương Minh nhìn thanh kiếm hắn thầm đánh giá tay nghề của người này.

"Quả là thợ rèn Huyền Thoại..."

Đúng lúc này cánh cửa bỗng mở từ ngoài bóng dáng hai người bước vào, một cô nhóc tuổi 12~13, tóc vàng ngắn đầu có cặp sừng rồng nhỏ, một đôi mắt rồng vàng to tròn, cái miệng nhỏ có cặp răng nanh hơi lòi ra khiến cô trong đáng yêu vô cùng. Kế bên là một ông lão, tóc dài đen trắng buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo ngắn tay để lộ ra từng múi cơ tay cuồn cuộn săn chắc.

Nhận thấy kẻ lạ mặc cô nhóc tóc vàng lên tiếng,

"Ngươi là kẻ nào? Sao lại tự tiện vào nhà ta~"

Vương Minh hơi khựng giọng cô bé này cũng dễ thương quá đi, hắn từ từ đặt thanh kiếm lại chỗ cũ quay người lại nhìn ông lão người lùn nói.

"Ta đến bảo trì vũ khí."

Ông lão người lùn hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng nhăng mặt nói lớn.

"Không làm! Người cút nhanh."


Như minh họa cô nhóc tóc vàng ôm lấy cánh tay ông lão người lùng le cái lưỡi chọc tức Vương Minh.

Vương Minh không tức giận cũng không thể hiện gì hắn đang đeo mặt nạ dù có thể hiện gì thì cũng không thấy, bình thản hắn kéo một chiếc ghế gỗ ngồi lên tay để lên một kệ gần đó chống cầm nói.

"Ta nghe nói ông bị Bá Tước ép làm Ma Kiến gì không đồng ý nên cửa tiệm tan hoang thế này."

Ông lão người lùn giật mình, ở Ngục Long ai lại dám nói chuyện này kẻ trước mắt vốn không để Quý Tộc vào mắt, nhưng ông lại nhíu mày.

"Ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì, ông bảo dưỡng kiếm cho ta việc của ông ta giải quyết."

Ông lão người lùn ngạc nhiên sau đó phát lên cười.

"Ha ha ha... Giải quyết giúp ta?"

Ông lão vừa cười vừa nói, bên cạnh là Cô nhóc tóc vàng minh họa.

"Ku Fu Fu... Không vấn đề, chỉ cần ông đồng ý Bá Tước sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."

Vương Minh tay hất nhẹn một làng tử khí như cơn gió nhẹn thổi ngang qua hai ngươi, khiến sắc mặt ông lão đại biến cô nhóc thì trừng mắt đứng trước ông lão.

Nhận biết kẻ trước mắt là người nguy hiểm lại chả xem giới quý tộc vào mắt khiến ông có chút kiên vè, hạ giọng ông nói.

"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm... Vũ khí đâu ta sẽ bảo dưỡng giúp ngươi."

Vương Minh quăng thanh kiếm cho Ông lão người lùn, một lần nửa khiến ông sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"Ai... Ai... là người rèn thanh kiếm này?"

Vương Minh khuôn mặt sau lớp mặt nạ cười cười,

"Không biết, là một con mắm lùn đưa cho ta."

[Chủ Nhân! Tiểu Nguyệt không có lùn nhá, Hừ hừ.]

"Ta có nói ngươi đâu tự nhận đó à."

[!?]

[Chủ Nhân! Tiểu Nguyệt không thèm nói chuyện với ngài.]

Ông lão Người lùn cười cười nhẹn đã lâu lắm rồi ông không nhìn thấy một thanh kiếm thế này nó có thể là một trong những anh chị ông làm ra, nhìn thanh kiếm kí ức vui vẻ lại về nhưng nhanh chóng ông dấu đi vẻ mặt vui vẻ của mình.


"Ta là Kirin, con nhóc này là Yuna."

Vương Minh bất chợt biến mất khi hắn xuất hiện đã ở trước mắt ông, từ mắt kirin có thể thấy vòng Tử Khí màu đen đỏ lượng lờ quanh Vương Minh khiến ông không nóng nhưng mồ hôi đổ lắm tấm.

Vương Minh đưa hai bàn tay nhấc Yuna lên cao phía trong phía mặt nạ hắn nở nụ cười nhẹn.

"Ồ hóa ra cô nhóc này là Yuna, xem ra ông có khoảng thời gian khổ với nhóc nhỉ?"

"Ha ha ngươi nhận ra rồi à?"

Kirin cười hiền hòa, mặt khác Yuna thì phùn má vùng vẩy đủ kiểu.

"Thả ta ra! Tên quái dị~"

Bắt chợt Yuna từ miệng phung ra nhọn lửa đỏ rực, Vương Minh tay đưa nhẹn một đợt linh khí màu đen xoắn lại như hố đen hút lấy ngọn lửa.

"Ồ, nhóc cũng được đấy."

Vương Minh đặt Yuna xuống tay búng nhẹn cái Trán cô.

"Ui da~"

Vương Minh đi qua hai người thì thầm giọng lạnh băng như thần chết.

"Giao dịch thành công! Ta sẽ dọn dẹp đóng rác ấy."

Kirin nghe được câu này giật phẳng người quay lại nhưng chả thấy hình bóng Vương Minh đâu.

"Một cậu nhóc đáng sợ... Hy vọng ngươi sống sót."