Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 107: tên hề học viện






Tích Tích! Tích Tích! (Chuông báo thức)

Mộc Phong hiện đang ngồi trên giường đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra...

"Phu Quân tỉnh rồi."

"Nava, là cô hỗ trợ lúc ta tu luyện sao?"

"Hì, tất nhiên là tiểu nữ rồi! Mà hiện tại, tiểu nữ chỉ có thể giúp Phu Quân nhiêu đấy thôi..."

".....Trúc Cơ-trung kỳ, tốc độ tu luyện đẩy lên 500% à... Cô cũng giỏi quá đấy!"

"Rất vui khi Phu Quân thấy hài lòng."

Mộc Phong rời khỏi giường, hắn tiến thẳng vào nhà tắm. Một lúc lâu hắn trở lại với bộ đồng phục Beta màu trắng xanh, kèm huy hiệu chữ B xanh bên ngực trái. Hắn từng được thông báo, kẻ không dùng được N/A sớm muộn cũng sẽ bị tước đi huy hiệu đuổi ra khỏi học viện. Mọi thứ sẽ được quyết định ở lần kiểm tra toàn Học Viện sắp tới.

Mộc Phong bước ra khỏi nhà ngước nhìn bầu trời nhân tạo phía trên đầu, hắn nở nụ cười nhe hàm răng trắng tinh rồi biến mất.

Cách đó không xa, một thân ảnh mặc áo đen đang đưa cái máy quanh sát nhỏ bên mắt phải bắt gặp cảnh này không khỏi nhíu mày. Hắn có dự cảm không hề tốt, sống lưng lạnh toát, da gà nổi từng đợt...

"Móa nó! Bệnh rồi sao?"

"Có cần uống thuốc không?"

"À, không cần đâu chắc do thiếu ngủ... Hể? Hở?"

Kẻ này đang nói chợt dừng lại, hắn chợt nhớ mình đi một mình, thế tên quái nào vừa nói? Cái đầu từ từ quay lại... Hắn nhận ra kẻ trước mắt là ai.

"Chào!"

Mộc Phong đưa một tay lên bộ dạng thân thiện nói.

"... À, ờ chào..."

Bụp!!!

Mộc Phong lần nữa bất thình lình xuất hiện trước của nhà mình, từ túi lấy ra cái khăn lao lao tay phải rồi thong thả bước. Học viện nằm ở hướng Bắc thành phố, cách nhà hắn không quá xa. Bình thường hắn sẽ mất khá lâu để tới những bây giờ chỉ trọn vẹn 10 phút, cũng coi như thể dục buổi sáng.


...

Không quá lâu để Mộc Phong đến được học viện, lúc vừa tới cổng hắn chợt bị một đứa nhóc nhíu cổ tay lôi lại.

"Này, ngươi... Trong quen quen nhỉ?"

Người xuất hiện không ai khác chính là Oanh Oanh, người mà Mộc Phong gặp phía trong con hẻm.

"Cún con? Đây là Học Viện nha, không phải trường tiểu học..."

Mộc Phong cười nhẹn, lời nói có vẻ châm chọc với triều cao của Oanh Oanh.

"Ngươi gọi ai là Cún!!! Ta phải cắn chết trên vô lại nhà ngươi..."

Oanh Oanh nổi máu điên, đôi mắt đỏ ngầu đưa vuốt, nhe nanh định lao tới ăn thua... Tuy nhiên, một bàn tay trắng, túm lấy cổ áo cô giữ lại khiến cô như chú cún con đang bị xích lôi lại.

"Yo! Có duyên nhỉ? Lại gặp nhau rồi."

Người túm cổ áo Oanh Oanh là Nhất Thiên, ngoài người này e rằng không ai dám làm hành động này.

"...?"

Mộc Phong nghiên cái đầu, với bộ dạng có phần nguy hiểm hiện tại, mái tóc đen dài tới hông, phần mái có chút rối chẻ sang phải, hành động này khiến cho người đối diện có cảm giác như bị đe dọa.

"Aha ha..."

Nhất Thiên có chút bị Mộc Phong làm cạn lời cười trừ, đưa ngón chỏ gãi gãi má.

"Nếu không có gì xin phép..."

Mộc Phong nói, ngay lập tức quay lưng bỏ đi.

"Tên Biến Thái! Ta muốn thách đấu với ngươi!"

Oanh Oanh bộ dáng trẻ con dậm chân, phùng má khích hoạt cái huy hiệu chữ A trên ngực. Một tia sáng xanh chuyền qua huy hiệu của Mộc Phong hiện lên bản thông báo.

[Oanh Oanh muốn thách đấu bạn?]

Việc này nhanh chóng được nhiều học viên chú ý... Tuy nhiên, Mộc Phong nhấn vào ô từ chối. Dưới ánh mắt ngơ ngác của một số kẻ vẫn chưa biết kẻ này là ai thì, Mộc Phong từ từ bước lại chỗ Oanh Oanh.

"....?"

Oanh Oanh đầu hiện lên dấu chấm hỏi nhìn Mộc Phong...

Bốp!!!.

"Ua da~"

Mộc Phong một đấm nhẹn vào đầu Oanh Oanh khiến cô đau đớn ngồi xổm xuống ôm đầu. Nhất Thiên một bên lúc này cũng không dấu nổi khuôn mặt cứng đơ của mình, nói tóm lại mọi thứ Mộc Phong làm điều khiến chả những kẻ xung quanh khó hiểu kèm Sa Mạc Lời.

Mộc Phong đánh cũng đánh xong, hắn cái lưng khom khom một tay túi quấn tiến vào bên trong.

Tuy nhiên, hắn lần nữa bị chặn lại...

"Ây zô! Đây không phải trò cười của học viện sao? Mộc Phong, mày vậy mà vẫn mặt dày đưa mặt tới học viện!"

Mộc Phong! ngay lập tức mọi ánh nhìn dồn vào Hắn, Mộc Phong từ lâu đã trở thành trò cười của học sinh học viện, với một lý do đơn giản là hắn chả có chút năng lực N/A nào mà dẫn mặt dày bám theo học ở Học Viện Dũng Dã.

"Cái gì? Là tên phế vật đó sao?"

"Trong khác quá!"

"Khác thì sao? Cũng không thay đổi được mình vẫn là phế vật!"

"Đúng vậy...".

"Nhìn thôi đã buồn nôn!"

"Hừ, mặt dày!"

Một số ánh mắt khó chịu hướng tới, Mộc Phong vẫn giữ khuôn mặt ung dung. Hắn tiến tới một tay gạt nhẹn kẻ chặn đường khiến kẻ này lảo đảo ngã ngửa trên mặt đất.

"Thằng Chó!!!".


Giận dữ kẻ này lao tới túm lấy cổ áo Mộc Phong, một tay cong lên định đấm nhưng khựng lại khi thấy ánh mắt sắt như dao của Mộc Phong.

"Mày dám không? Quy định học viện mày biết chứ?"

Mộc Phong nở nụ cười khiêu khích, khiến kẻ trước mặt đôi mắt trợn trừng đỏ ngầu, hàm răng nghiến vào nhau tạo ra tiếng kêu cọ kẹt.

"Tao không dám... Nhưng mày liệu có dám nhận lời thách đấu của tao không, Con Rùa!!!"

[Hà Nam thách đấu bạn?]

Hà Nam bộ dạng tức giận nhưng thật sự bên trong đang cười thầm gì mọi thứ điều đi đúng với kế hoạch, lúc này hắn chợt nhớ lại lời của Đại Thiếu Bạch Gia.

"Nếu tên phế vật nói quay lại học, tao cần mày gây chuyện với nó... Sẽ tốt hớn nếu đó là một trận đấu của học viên."

".... Thách đấu tên phế vật đó làm gì Đại Ca?"

"Tất nhiên là giết nó rồi."

"Đại ca, không được đâu giết người trong học viện là tội chết..."

"Vậy nếu đó là sự cố thì sao?"

"Sự cố?"

"Mày cứ thách đấu nó như bình thường, đến lúc gần kết liễu tao sẽ cho người phát khí SB-N khiến lớp bảo vệ của Huy hiệu biến mất... Lúc đó thì mày có giết nó cũng không ai trách tội!"

"SB-N... Đại Ca thật thông minh, tên phế vật đó lần này chắc chắn phải chết!"

.

.

.

Hà Nam nhớ lại miệng nở nụ cười mong chờ.

Đồng ý, nào... Nhanh lên, giết mày Zen cả đời của tao không lo hết ha ha ha!"

[Lời Thách Đấu Được chấp nhận!]

Hà Nam lòng vui như mở hội khi nghe thông tin của Hệ Thống Học Viện, một bản thông báo để [Hà Nam Đấu Mộc Phong] hiện lên giữa không trung, đám người nhanh chóng lùi ra thành hình vòng tròn để chỗ cho hai người.

Oanh Oanh và Nhất Thiên đôi mắt thú vị nhìn Mộc Phong, có chút trong chờ việc gì đó.

Hà Nam từ túi lôi ra một cái cán hình chữ nhật, đưa tay bấm cái bút bên hông ngay lập tức một thanh kiếm với lưỡi Laser màu đỏ hiện ra, đây là SB-22 là vũ khí thông dụng của học viên.

Đôi mặt, Mộc Phong chi đơn giản tay không bất động.

"Mày nghèo đến nổi, mẫu SB-22 giá chưa tới 2000 Zen không mua nổi à! Đúng là đồ nghèo kiếp xác."

Hà Nam tất nhiên không bỏ qua cơ hội khiến Mộc Phong xấu mặt, kẻ này miệng lưỡi chua chát nói.

"Ha ha"

"Kuku."

"Hi hi."

"Kuahaha...."

"Đồ nghèo kiếp xác!"

"Con mọe nó! Sao tao phải học chung lớp với tên này chứ!"

.

.

.

Đúng lúc đám đông cười nhạo, một SB-22 không biết từ đâu bay tới rơi vào tay Mộc Phong, Mộc Phong nhìn SB-22 trong tay nhíu chặt mày.

[Trận Đấu bắt đầu!]


"Mộc Phong! Mày chết chắc... ẶC!!!"

Hà Nam chớp lấy cơ hội Mộc Phong không chú ý lao tới, hắn nở nụ cười mang rợ. Lúc này từ đám đông một kẻ cầm trên tay quả bom SB-N sẵn sàng ném nó ra nhưng...

Hà Nam quá tự tin một kiếm liền hạ Mộc Phong, hắn vung cao thanh kiếm SB-22 chém xuống. Tuy nhiên, kiếm chưa tới một quyền đã thẳng vào khuôn mặt hắn, quyền này uy lực khiến mặt hắn có chút biến dạng và 3 cái răng bay xuống mặt đất.

Hà Nam bật ra sau, lảo đảo mấy bước rồi úp mặt xuống đất.

[Trận đấu kết thúc!]

[Người chiến thắng Mộc Phong!]

Cả trường yên bật, không tiến nói. Lúc này một cơn gió nhẹn qua khiến lòng người chợt lạnh run, một quyền Hạ Alpha năm 3 việc này chưa từng có. Liệu đây là phế vật hay quái vật?

Mộc Phong đưa thanh SB-22 vào túi, hắn tiến tới chỗ không cô gái.

Hắn cực kỳ khó chịu bởi lời nói của cô này... Nhìn hắn thật buồn nôn!

Chát!!!

Cả trường lần nữa chết lặng! Mộc Phong vậy mà một tách mạnh khiến cô gái tóc màu xanh lục bật té xuống đất... Đôi mắt ngơ ngác nhìn Mộc Phong.

Cô gái này nhìn sơ cũng là Alpha lớp.

"Ngươi... Ngươi, đánh ta?"

"Miệng ngươi ra thối!"

Mộc Phong trừng mắt nhìn cô gái khiến, một đợt khí đen đánh thẳng vào cô. Tinh thần ngay lập tức bị đánh nát, liền xuất hiện ảo giác mình bị phanh thây vạn mạnh sợ hải kêu la.

"Không... Không, đừng giết tôi... Aaaaa!"

Đám đông lập tức lùi xa Mộc Phong mười mấy bước, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn. Một số kẻ thì cúi gầm xuống mặt đất đất!

"Thằng chó!!! Ức hiếp một cô gái mày hay lắm à?!"

Một kẻ hùng hổ nói, ngay lập tức được hưởng ứng của nhiều kẻ khác.

"Ngươi không phục? Có thể thách đấu ta vẫn đang đứng ngay đây!"

Mộc Phong nói.

"Mày nghĩ tao sợ mày à! Đấu thì đấu!"

Kẻ này ngay lập tức định kích hoạt thách đấu thì...

"Dừng ở đây! Các ngươi không mau về lớp tụ tập ở đây làm gì? Nghĩ mình đủ giỏi rồi đúng không!!"

Người xuất hiện có dáng dóc thiếu nữ, nhưng thật chất đã 33. Cô có máy tóc hai màu vàng với phần ngọn màu xanh lá. Người này chính là viện trưởng học viện dũng dã.

Đám học viên liền xanh mặt, một ít nhanh chóng bỏ đi... Đám đông cũng nhanh giải tán. Lúc này một ít giáo viên khác cũng đưa hai kẻ bị thương tới phòng y tế.

"Ngươi theo ta."

Viện Trưởng Lý Phi nhìn Mộc Phong nói.