Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 101: đơn giản vậy sao?






Phía sâu bên trong ngôi đền, Vương Minh từ từ mở mắt khuôn mặt có chút nhăn nhó gì cơn đau bên não phải.

Mình bất tỉnh... Bao lâu rồi nhỉ? Đau đầu quá...

Vương Minh lúc này mới để ý hắn đang có một cái gối rất chi là mềm mại, đưa đôi mắt nhìn lên hắn chợt nhận ra khuôn xinh đẹp tuyệt trần của Nava, cô đang đưa ánh nhắm long lanh và nụ cười mị mị nhìn hắn, cử chỉ tay có chút dịu dàng khi một tay cô vuốt nhẹn mái tóc bạch kim dài của Vương Minh.

"Phu Quân tỉnh rồi?"

Nava giọng ngọt ngào nói.

"Ta bất tỉnh bao lâu rồi?"

Vương Minh đôi mắt ngó nghiêng hắn thật sự không tài nào dám nhìn thẳng đôi mắt của người phụ nữ trước mặt.

"Chỉ khoảng 3h... Mà, nhìn phu quân ngủ say thích thật! Chắc đã lâu phu quân không được ngủ phải không?"

Nava bộ dáng quan tâm nhìn Vương Minh nói.

"Hả... À, ờ chắc vậy...!?"

Vương Minh có chút đỏ mặt, cố che dấu đi cảm xúc của mình hắn xoay đầu một bên nhẹn nhắm đôi mắt lại. Nava thấy cảnh này cười lên khúc khích, tay nhẹn sờ khuôn mặt trắng trẻo của Vương Minh.

... Tiểu Nguyệt, sao ta không nhớ chút gì về việc đã giải ấn cho cô ta thế?


[Crắc! Crắc! Mâm mâm~ Hả? Chú nhận nói vụ giải ấn ấy hả? À, ờ Tiểu Nguyệt cũng giống chủ nhân có biết gì đâu... Ehehe, này ngươi ăn nữa không?]

Tiểu Nguyệt cất tiếng giọng nói bận rộn như đang nhai cái gì đó trong miệng, đôi lúc lại nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với ai đó Vương Minh chân mày có chút giật giật.

Em đang nhai cái gì mà trong bận rộn thế? Mà có ai đang ngồi kế bên à?

Vương Minh khó hiểu hỏi, hắn tự bao giờ thành vỏ chứa cho mấy con kí sinh trong não thế này?

[Em ăn vặc ấy mà~ mà có ai ngồi ở bên đâu, buồn quá nói chuyện một mình ấy mà~]

Tiểu Nguyệt giọng mị non nói, Vương Minh thở dài rốt cuộc thì Hệ thống của hắn lại bài trò gì không biết, nhỏ này với hắn quá khó lường đôi khi hắn có cảm giác mọi thứ quanh hắn điều do nhỏ mà ra...

Đúng lúc đang yên tĩnh gối đầu trên đôi chân thong thả mềm mại của Nava, cánh cửa căn phòng bất ngờ mở ra một lần nữa, từ bên ngoài một thân ảnh áo đen bước vào.

Người không ai khác chính là cô nàng tộc Elf mà Vương Minh đã gặp lúc ở ngoài ngôi đền. Kẻ này bước vào liền nhận ánh mắt đầy sát khí của Nava, nói đúng hơn lúc này tại đây và ngay bây giờ Nava không muốn ai làm phiền cô và Vương Minh.

"CÚT!" (Nava)

Cô nàng tộc Elf bị uy áp của Nava đẩy lùi mấy bước phun ra ngụm máu, đôi chân run rẩy khụy xuống sàn, tuy nhiên đôi mắt và khuôn mặt cô không hề có chút sợ hãi cái miệng nhỏ nhắn lại nở nụ tươi đẹp như không hề có chút sợ hãi nào.

"Nữ Thần Tôn Kính... Em người có gửi quà ra mắt Tỷ Phu.. Khụ!"

Nghe được câu nói của cô nàng tộc Elf, Nava có chút ngạc nhiên thu lại uy áp của mình.

Nó biết việc mình được phu quân cứu sao? Đứa em trai này... Thật tình!

Nava đưa tay nhân lấy hộp quà cái đầu có hơi khó hiểu khi nhìn chữ trên cái hộp, cô không hiểu nó viết gì?

"Gửi cho tôi sao?"

Vương Minh ngồi vậy nói.

"Phu Quân không ngủ thêm sao?"

"Không cần đâu, tôi có việc... !!!"

Vương Minh đang nói thì hắn bất ngờ khựng lại, bởi dòng chữ được viết trên hộp quà.

(Gửi Anh Rể ^.^)

Là dòng chữ trên hộp quà và nó được viết bởi ngôn ngữ VN.

"Ah ha ha ha.... Vui thật! Quả thật là đâu đâu cũng có vài đứa Đông Lào lẻ loi như mình... Ha ha, buồn cười chết mất!"

Nava nghiêng đầu khó hiểu bởi ngôn từ Vương Minh nói, nhưng quả thật chả ai ngờ một vị Thần lại có linh hồn của một người dân ở một đất nước nhỏ nhoi kia chứ.


Vương Minh mở cái hộp ra bên trong là thứ mà hắn không bao giờ ngờ tới, hay nói chính xác hơn là không bao giờ hắn có thể ngờ một thứ như Đá Không Gian lại có thể đơn giản được gửi tới như thế này. Kế bên hòn đá là một bức thư với vài dòng chữ.

(Quà ra mắt đó anh rể hy vọng anh thích nó! Mà dùm ơn té khỏi chỗ này nhanh dùm đi, việc anh phá phong ấn cứu bà chụy đáng sợ của em đang làm náo loạn cả vùng Aphano kia kìa.)

Vương Minh đọc xong bức thư mắt giật giật, đây là đuổi sớm à? Vương Minh có cảm giác hình như hắn quên mất thứ gì đó...

Đúng rồi! Nhật Hoàng... Thông cho thằng nhóc này một trận rồi đi khỏi đây nhỉ? Kufufu...

Vương Minh bất ngờ nở nụ cười đáng sợ.

"Phu Quân có việc gì vui sao? Anh sẽ không giấu em đó chứ?"

Nava ôm cổ ép bộ ngực đầy đặng vào lưng Vương Minh, giọng nói mị mị, cô từ từ đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình lại gần cô Vương Minh như một con rắn uống éo trên một ngọn cây, rồi bất ngờ cô cắn nhẹn vào tai Vương Minh khiến hắn đang suy nghĩ giật mình quay lại nhìn cô. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi Vương Minh quay mặt chỗ khác im lặng.

"Hihi, Phu Quân ngại sao? Dễ thương thật đó!"

[Ahhh!!! Con rắn chết tiệt nhà ngươi! Buông chủ nhân ra! Ta, ta, nhất định sẽ luộc sả ngươi!!!]

Tiểu Nguyệt êm lặng xíu... Ta cần suy nghĩ việc xử tên lỏi kia ra sao?

[Chủ nhân bênh vực cô ta phải không?!]

Tiểu Nguyệt giọng đáng sợ hỏi.

Phải thì sao? Không phải thì sao?

[Ngài...]

Một cái bánh ăn được thì sao? Một cái bánh không ăn được thì sao?

[Ahhhh!!! Tức chết Tiểu Nguyệt rồi! Ngài đợi đây!]

Sao? Ngươi định bày trò giề???

Vương Minh giọng khiêu khích.

[Là ngài ép Tiểu Nguyệt! Hệ Thống!?]

[Chế độ 18+ bị cấm!]

WTF?! Ngươi định chống ta đấy à?

[Xin lỗi, nhưng gì giống nồi con cháu của ngài Tiểu Nguyệt phải bảo vệ... Ít ra lần đầu của ngài cũng phải của Tiểu Nguyệt..]

.............


Vương Minh có chút muốn phun ra máu, quả thật quá cay đi.

Vương Minh đứng dậy phủi phủi áo hướng ra bên ngoài, theo sao là Nava. Cô hiện tại khoác trên người bộ váy màu đen như những cánh hoa kết thành, phía trên đầu cô có cài một bông hoa hồng màu đen, trong bộ dáng cô lúc này có phần đáng sợ lại có phần cuốn hút bởi sự thần bí và khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.

.

.

.

Lâu đài Quỷ Vương, khi mọi thứ gần như xáo trộn lên bởi sự tấn công của những Anh Hùng đến từ thế giới khác. Không ai có thể cản được họ nhiều Tướng và Cận Thần của Quỷ Vương liên tiếp bị hạ, chả mấy lâu nữa những anh hùng sẽ tiến đến lâu đài Quỷ Vương.

Hết cách rồi sao... Sức mạnh sát thần của Anh Hùng? Cuộc chiến này thật sự không tránh khỏi... Không dù bất kẻ cách nào ta phải bảo vệ được người vợ của mình...

Trên ngai vàng của vị Quỷ Vương, phía sau lớp mặt nạ là khuôn mặt xấu xí đang lo lắng tìm cách để đối phó với những Anh Hùng, hắn không có quá nhiều lựa chọn và hắn cũng quyết sẽ bảo vệ người duy nhất, người duy nhất làm vợ của vị Vua xấu xí và cũng là người vợ hắn tạo ra từ sợi tóc của Luyến Thần.

Bùm!!!

Đáng lúc suy nghĩ thì bất ngờ một tiếng nổ nhỏ, một lỗ thủng lớn từ bên ngoài lâu đài với lớp phòng thủ gần như hoàn hảo bị thứ gì đó chọc thủng.

Ngay khi nhận ra sự tấn công bất ngờ của kẻ địch, binh sĩ Ma Tộc lớp lớp kéo đến vây quanh bảo vệ vị Vua tối của họ.

Lớp khói bụi tan đi hai thân ảnh hiện ra...

Bịch bịch... (Tiếng bước chân)

!!!

Vị Vua Xấu Xí nhận ra một trong hai kẻ vừa xâm nhập, một khuôn mặt tuyệt trần... Kẻ đã từng khiến Aphano trao đảo. Kẻ này phát ra một uy áp chết chóc, mỗi bước chân của cô lại lấy đi dài mạng sống của binh sĩ Ma Tộc, binh sĩ thi nhau liên tiếp ngã xuống cho tới khi hai người này đứng đôi diện với vị Vua Xấu Xí vẫn im lặng ngôi trên ngai vàng của mình.

"Lâu rồi không gặp, ông bạn xấu Xí!"

Nava nở nụ cười duyên dáng, bên khác cô lại bám lấy cánh tay của Vương Minh.