Tiết Trầm Cảnh cúi đầu, ngồi xổm trên mặt đất, giống như một trợ thụ đắc lực đang phân loại các khối đá theo màu sắc hoa văn.
Nhìn qua, hắn đúng là đang rất nghiêm túc phân rõ đá vụn, chuyên tâm ghép nối lại tượng thần.Nhưng hệ thống lại nghe được âm thanh hắn hút mũi.Hệ thống: “……” Nó tuy rằng gấp đến độ dậm chân, nhưng do dự một lát, chung quy vẫn nhịn xuống không tiếp tục thúc giục hắn.Ký chủ của nó đã bị nữ chủ đánh cho thật sự thảm, da mặt đều bị kiếm linh của nàng cào rách, nhìn qua đã thấy rất đau —— tuy rằng ký chủ bị đánh, đúng là xứng đáng.Nhưng hệ thống đứng xem toàn bộ hành trình từ đầu đến cuối cũng xác thật có chút hoài nghi, rốt cuộc, ai mới là vai ác.Đáng giận, nữ chủ cục cưng tiểu khả ái của nó rốt cuộc đã trải qua cái gì, như thế nào nàng sẽ biến thành như vậy?Cốt Ma từ tường vây bên ngoài miếu Sơn Thần tham đầu tham não bò tiến vào bên trong.
Nó nghiêng đầu, hai tròng mắt xông ra bên ngoài chuyển động.
Nó khó hiểu nhìn về phía Tiết Trầm Cảnh đang vùi đầu ngồi xổm trên mặt đất.Lỗ mũi xấu xí của nó giống như được kích thích, ngửi ngửi mùi vị bay trong không khí.
Hàm răng của n ó lại bắt đầu chảy nước miếng.Cốt Ma chịu đựng không được dụ hoặc, chậm rãi hoạt động bốn chân, lần mò bò tới gần chủ nhân.Bốn chân của nó gập xuống nằm trên mặt đất, bò bò đến bên cạnh Tiết Trầm Cảnh.
Đến nơi, cả người của nó dán sát xuống nền miếu, đầu xoay 180°, duỗi đầu nhìn xem chủ nhân của nó từ phía dưới.
Nó nhìn đến trên lông mi của chủ nhân có bọt nước trong suốt rơi xuống, liền tức khắc hưng phấn vươn ra đầu lưỡi muốn đi liếm mặt hắn.Tiết Trầm Cảnh nắm lên cục đá, đông một chút nện ở trên trán nó, rồi hắn nâng tay áo, lung tung lau mặt, tức giận nói: “Lăn xa chút.”Cốt Ma bị đánh nhanh chóng lùi cổ về, nhưng động tác lại rất nhanh ngậm lấy tay áo thấm nước mắt của Tiết Trầm Cảnh.
Xoẹt một tiếng, xé rách tay áo của hắn, sau đó bốn chân cùng sử dụng, nó chui ngay vào trong bụi cỏ trong viện, ôm một đoạn cánh tay và trầm mê hút lên.Tiết Trầm Cảnh bị cẩu đồ vật này làm cho tức giận không nhẹ, hắn cầm lên cục đá, phát tiết tức giận trong lòng mà ném về phía Cốt Ma.Cả người Cốt Ma bị ném đá đến kêu vàng từng tiếng thùng, nhưng nó một chút cũng không biết né tránh, đau đớn này đối với nó mà nói, liền giống như cào ngứa, không một chút ảnh hưởng.Tiết Trầm Cảnh ném nó xong, còn muốn sai nó đem hòn đá ngậm trả lại cho hắn, hắn tiếp tục muốn ghép lại tượng Sơn Thần.Bởi vì một hồi dùng đá ném Cốt Ma, các cục đá bị vỡ nhỏ hơn rất nhiều, ghép nối khó khăn cũng thẳng tắp bay lên.
Cũng may, cuối cùng tượng Sơn Thần ở điện thờ cũng dần dần hình thành giống như ban đầu.
Các sợi keo dinh mỏng đem các mảnh đá dính hợp chặt chẽ lại bên nhau, nhìn không thấy một chút dấu vết bức tượng đã từng bị vỡ vụn.Thời gian gãi đúng chỗ ngứa, ở Tiết Trầm Cảnh ghép xong tượng Sơn Thần một khắc kia, phía bên ngoài thần miếu truyền đến tiếng bước chân người, tiếng phát ra rất nhỏ, rất cẩn thận.Tiết Trầm Cảnh liếc mắt thưởng thức tượng Sơn Thần lần cuối, vòng qua điện thờ, từ bức tường đổ vỡ phía sau miếu nhảy ra, ẩn nấp thân mình trong sương mù dày đặc.…….