Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi

Chương 42: Chương 42





Nhìn đống đổ nát sau trận nổ lúc nãy.
Trương Gia Bảo ở trên xe hoảng hốt, phi nhanh xuống xe.

Nước mắt không kìm được rơi xuống từng giọt, chạy xung quanh kêu lên: " Meo meo meo meo meo - Anh ơi, anh ơi, huhu".
Cậu nức nở nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm binh ảnh người cậu thương, nhưng lại không thấy hắn.
Bên này Dương Kiệt hoà vào bóng đêm né tránh trận nổ.

Nhưng vẫn bị thương không nhẹ, đang im lặng lắng nghe tình hình.

Bỗng nghe thấy một tiếng mèo nức nở, đáy lòng mềm mại hắn ngay lập tức xuất hiện trước mặt cậu.
Khi thấy hắn còn sống cậu không kìm chế được mà phóng thẳng vào lòng hắn mà nức nở.

Tuy đã im lặng trong lòng hắn, nước mắt cậu vẫn còn đọng lại trên mi mắt.
Nhẹ nhàng lau đi, Dương Kiệt ôm an ủi bé mèo mít ướt nhà mình: " Anh đã trở lại.

Bảo Bảo".
Lúc này mọi người mới hoàn hồn lại, họ đi đến bên hắn hoan hô không ngừng.

Họ không ngờ là hắn lại mạnh như vậy, xem ra nhân loại chúng ta sắp được giải cứu rồi.
Nguyễn Thanh Công đỡ hắn lên xe, rồi cả đội quay đầu xe tiếp tục lăn bánh về phía căn cứ.


Lần này họ cảnh giác hơn, quan sát xung quanh thật cẩn thận.
Trương Gia Bảo nằm trên đùi hắn, nhìn có thể có mấy vết bỏng không chịu được mà đau lòng.

Mèo nhỏ li3m nhẹ lên mặt hắn một cái, rồi nhẹ nhàng chữa trị cho hắn bằng dị năng.
Vì dị năng đã đến cấp 4 đến tiến độ trị liệu diễn ra nhanh chóng.

Nhưng cũng chỉ có thể chữa lành bên ngoài, còn trong cơ thể vẫn còn đâu nhẹ do dư trấn vụ nổ hồi nãy.
Dương Kiệt thấy cậu nhắm mắt chữa cho mình cũng im lặng ngồi để không làm phiền đến cậu.

Nhớ mới thì cậu li3m mặt, lỗ tay bất giác hơi đỏ lên, khoé miệng cong nhẹ, gương mặt trở nên nhu hoà hơn bình thường.
Bảo Bảo mới li3m hắn kìa.

Đáng yêu quá đi!!!
Cả đội về đến căn cứ, sắc mặt tràn đầy mệt mỏi sau 4 ngày phong trần ở bên ngoài.

Ba mẹ Dương ra đón hắn thì giật mình khi thấy hắn được đỡ xuống.
Mẹ Dương lo lắng đi đến xem sét rồi hỏi: " Sao lại thế này.

Mới đi có mấy ngày sao lại bị thương nặng như vậy".
Ba Dương tuy lo lắng nhưng vẫn tự hào: " Không sao.

Nó là đàn ông, phải có một chút thương tích mới có kinh nghiệm và trưởng thành".
Mẹ Dương không nói gì chỉ liếc ông một cái, rồi nói: " Đàn với chả ông, hay là phải giống như ông lúc trẻ.

Phải tay không đánh với tên cướp đang cầm dao uy hiếp mình.

Tôi vẫn còn nhớ vết sẹo bị khâu 8 mũi ở éo ông đấy".
Nói xong bà vỗ vào eo ông.

Rồi liếc qua hắn: " Còn con nữa, việc gì vừa sức hả làm.

Đừng có như ba con, không biết tự lượng sức mình ".
Xong bà kêu bà Dương đỡ hắn về phòng cùng Trương Gia Bảo đã mệt mỏi ngủ trong lòng hắn.
Sau khi kiểm tra lại thấy Dương Kiệt cơ thể hoàn hảo không một mảnh sướt, bà Dương hài lòng gật đầu: " Xem ra không quá nghiêm trọng, nhưng lần sao con hãy cẩn thận hơn.

Đừng để bị thương như hôm nay".

Dương Kiệt ngoan ngoãn gật đầu: " Dạ.


Con biết rồi.

Mà con bình thường như dị là nhờ Bảo Bảo đó ạ.

Em ấy có dị năng chữa trị, khi mới bị thương em ấy đã chữa trị cho con cho đến lúc mệt mỏi ".

Hắn nhìn xuống bé mèo trong lòng, trong mắt tràn đầy ấm áp vuốt v e đầu cậu.
Ba mẹ Dương bất ngờ, mẹ Dương nhìn cậu nói với hắn: " Thì ra là vậy, hèn gì mẹ không thấy con có sứt mẻ gì.

Tất cả đều là nhờ Bảo Bảo của chúng ta".
Dù rất muốn bế cậu lên vuốt lấy vuốt để, nhưng nghe hắn nó cậu đã mệt mỏi thì bà cố gắng kiềm nén lại.

Chờ cậu thức dậy, bà muốn làm gì mà chẳng được.
Ba Dương hiếm khi buông bỏ ganh tị vì mẹ Dương sủng ái cậu hơn, mỉm cười vui mừng: " May nhờ có Bảo Bảo.

Xem ra thằng nhóc con may mắn nhặt được bảo bối rồi".
Dương Kiệt cười cười: " Em ấy luôn là Bảo Bảo của con mà".
Bác sĩ kiểm tra một vòng, kết quả là do sử dụng dị năng quá sức chịu đựng của cơ thể nên khiến cho cơ thể bị mất sức lực.

Phải nghỉ ngơi ba ngày để lấy lại sức.
Thế là mẹ Dương ngày nào cũng qua chăm hắn.

Hôm nay là ngày cuối cùng, Dương Kiệt cũng đã khoẻ lên nhiều.

Hắn nhìn mẹ mình ôm cậu cho ăn, rồi đi tắm, rồi lại đút đồ ăn vặt mà trầm mặc.
Còn Trương Gia Bảo thì như quên mất hắn mà ở bên bà vui vẻ cả ngày.


Suốt ba ngày nay, hai người cứ như hình với bóng, bỏ lại bệnh nhân là hắn mà đi chơi quanh căn cứ.
Cảm thấy hơi chua chua, hắn nhìn mẹ mình đang đút cậu ăn thì siêu ghen tị.

Nhịn không được, hắn lấy một miếng bánh vị cá nhử cậu.
Đúng như dự đoán, bé mèo nào đó theo bản năng nhào qua ăn ngay lập tức.

Thời cơ đã tới hắn ôm cậu vào lòng vừa đút cậu ăn vừa vuốt v e bù cho mấy ngày hôm nay.
Chưa để Dương Kiệt vui sướng được lâu, thì Trương Gia Bảo đã bị cướp mất và hắn được tặng một cục u to bự trên đầu.
Nhìn theo bóng mẹ Dương và cậu, nước mắt hắn lặng lẽ rơi trong lòng.
Ở một nơi nào đó, ba Dương ở trong phòng ngồi khóc không ra nước mắt.

Ông giơ bút lên viết vào cuốn sách có tựa đề Những điều hối hận nhất .
Gương mặt nghiêm túc viết: Hôm nay là ngày x tháng xx năm xxxx.
Đây là ngày tôi hối hận nhất từ khi có con đến nay.
Tôi hối hận rồi.

Tôi không nên cho vợ mình đến chăm sóc thằng con mình và con mèo nó nhặt về.
Bà xã đã 3 ngày không ở với tôi rồi.
Hối hận quá đi!!!