Lạc Dư quay đầu đi vào nhà bếp kiếm đồ ăn, chắc cậu nghĩ nhiều rồi, làm gì có thứ gì chứ.
"ting tong"
Lạc Dư giật bắn mình, bước chân cậu cứng ngắc đi đến bên cửa thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài,
- Ha,
Lạc Dư lau mồ hôi trêи trán, là người giao hàng, cậu mở cửa bước ra,
- Xin chào, đây là đồ của ngài, mời ngài kí vào đây giúp tôi.
Lạc Dư ồ một tiếng rồi cầm bút kí, những thứ này cũng chẳng xa lạ gì, một tuần có ít nhất 2, 3 lần, tất cả đều là quà của mấy người được sư phụ cậu giúp đỡ.
Lạc Dư bê thùng giấy đi vào nhà, cậu để vào một góc rồi lại đi kiếm đồ ăn, ăn cho đỡ sợ.
Lạc Dư không để ý trong thùng phát ra một luồng khí đen, cũng có thể do Mặc Diễm che giấu quá tốt, tu vi Lạc Dư cũng không cao nên không phát giác ra điều gì bất thường.
Lạc Dư vừa biến mất sau cánh cửa thì từ trong hộp hiện ra linh hồn một người nam nhân, không sai, Mặc Diễm đã nhập vào một thứ đồ bên trong để được Lạc Dư bảo vệ an toàn vào nhà.
- Ngon quá.
Mặc Diễm đứng trong một góc khuất nhìn Lạc Dư vui vẻ ăn uống, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, A Dư vẫn như vậy.
....
Đến tối,
Lúc Lạc Dư chuẩn bị quần áo đi tắm thì Mặc Diễm đã chui vào một chiếc cốc trong nhà tắm ẩn mình trong đó.
"rào rào"
"rào rào"
Lạc Dư thoải mái tắm rửa, cậu không biết thân thể cậu đã bị con lệ quỷ biến thái nào đó nhìn từ đầu đến chân,
- Oa, thật dễ chịu.
Đợi đến khi Lạc Dư tắm xong bước ra ngoài thì Mặc Diễm mới hiện ra, khuôn mặt lạnh tanh đặc trưng của người chết lúc này thoáng hiện lên vê bối rối khó có được.
"A Dư thật đẹp"
Bên dưới Mặc Diễm đã dựng lên một túp lều, hắn chạm vào nó nhếch miệng cười,
Vậy mà lại có phản ứng rồi.
Mặc Diễm từ nhỏ đã thích Lạc Dư, cậu rời đi không chỉ không khiến hắn quên đi đoạn tình cảm này mà còn càng ngày càng trở nên biến thái.
Những thứ của Lạc Dư tất cả đều được hắn cất giữ cẩn thận, chỉ cần nhìn chúng Mặc Diễm cũng có thể cứng được chứ đừng nói được tận mắt nhìn người thật, còn, không mặc quần áo nữa.
Mặc Diễm đợi đến nửa đêm, Lạc Dư ngủ say mới đi đến bên cạnh cậu.
Mắt, mũi, môi, xương quai xanh, Mặc Diễm tham lam chạm vào từng tấc da thịt lộ ra trêи người Lạc Dư.
"A Dư, tại sao bọn họ lại tàn nhẫn như vậy"
"Tại sao, tại sao lại giết ta"
Lạc Dư mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện với mình, nhưng cậu làm cách nào cũng không tỉnh lại được, cả người nặng trịch giống như bị bóng đè vậy.
"ưm ~"
Mặc Diễm hôn lên môi Lạc Dư, hắn dần mất không chế mà hung hăng cắn xé bờ môi mềm mại thơm ngát,
"A Dư, A Dư... "
Lạc Dư đau đớn nhưng cho dù tinh thần cậu có tỉnh táo như thế nào thì thân thể vẫn nằm im bất động, Lạc Dư chửi một tiếng,
"M* ki*p"
"Tên lệ quỷ này rốt cuộc là đang hôn hay đang cắn a"
"Đau chết cậu rồi"
Lạc Dư khẽ "ưm" một tiếng mong đáng thức được tên biến thái này.
Nhưng chiêu này của cậu đã phản tác dụng, Mặc Diễm không những không dừng lại mà động tác ngày càng quá phận.
Hắn thò tay vào trong áo khẽ vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn tinh tế của Lạc Dư, tay hắn dần đi lên đến khi chạm vào được hạt đậu đỏ mới dừng lại.
Áo Lạc Dư bị vén lên tận cổ, Mặc Diễm thích thú búng búng đem hạt đậu đỏ chơi đến cứng rắn.
"A"
Lạc Dư vô thức bật thốt lên, Mặc Diễm nhếch miệng cười, hắn cúi xuống hôn hôn rồi dùng sức cắn mạnh một hạt đậu đỏ.
Cả người Lạc Dư vì đau mà co rúm, cảm giác lành lạnh kϊƈɦ thích làm cậu không chịu nổi.
- A Dư...
Mặc Diễm giữ chặt người cậu, hắn đau lòng l*** li** an ủi.
Mặc Diễm trèo lên giường, hắn là linh hồn nên quần áo trêи người cũng như không, ngoại trừ có tác dụng che một vài bộ phận mẫn cảm thì chẳng để làm gì.
Mặc Diễm dán sát vào người Lạc Dư, quần áo trêи người cậu không thể ngăn cản linh hồn được.
Quần áo có cũng như không, nhưng Mặc Diễm lại thích giống như bình thường lột hết chúng ra,
- A Dư, ta muốn ngươi rất lâu rồi.
Người Lạc Dư đỏ như tôm luộc, hai cơ thể một nóng một lạnh tạo ra hai thái cực gắn kết không rời.
Mặc Diễm đưa tay xuống chạm vào tiểu Lạc Dư,
- A...ưm..
Lạc Dư không mở mắt cũng không khống chế được cơ thể mình, Mặc Diễm nhấc một chân Lạc Dư lên,
- A Dư, ngươi ướt rồi.
Bàn tay hư hỏng nào đó hết chọc lại ngoáy, Lạc Dư nhịn không được vặn vẹo, Mặc Diễm bật cười trầm thấp,
- Ta đút ngươi ăn no ngay đây, tiểu dam đang.
" A"
Mặc Diễm không kiêng nể gì đâm vào, đại điểu lạnh băng tiếp xúc với ti*u động ấm áp làm hai người đồng thời thở ra.
"Ưm"
Lạc Dư có chút đau đớn kẹp chặt, Mặc Diễm là là lệ quỷ nên cũng chẳng thấy đau, hắn bắt đầu đưa đẩy,
- A Dư, em chặt quá.
"A"
Lạc Dư mơ hồ tỉnh lại, cậu bị đau đến tỉnh a, tên đáng chết này.
"Ân a~"
- Mặc, Mặc Diễm, nhẹ một chút, đau, ta đau.
Tháy Lạc Dư tỉnh lại Mặc Diễm có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức trở nên hưng phấn, hắn kϊƈɦ động đâm chọc dồn dập,
- A Dư, A Dư, em là của tôi, là của tôi.