Cút ra...ứm...
Vân Trọng không để ý đến sự phản kháng của Lâm Gia Viễn mà lột sạch cậu từ đầu đến chân,
- Ngoan một chút, tôi sẽ không làm em đau.
- Không, không...
Vân Trọng lấy lọ bôi trơn đã chuẩn bị sẵn từ trước trong ngăn kéo, hắn vói một lượng lớn rồi vươn tay xuống nơi bí ẩn đang khép kín,
1 ngón
Chặt quá
Vân Trọng nhíu mày,
"bốp"
- Viễn Viễn, em thả lỏng ra nào.
Dị vật đằng sau khiến Lâm Gia Viễn đương nhiên không muốn chịu đau nhưng cậu không tài nào nghe theo Vân Trọng được, thật kì quái.
- Ư..a~
Vân Trọng một bên l**m ʍút̼ hạt đậu đỏ trước ngực Lâm Gia Viễn, một tay lại nắm lấy tiểu Viễn Viễn xoa nắn an ủi,
- A...
Kϊƈɦ thích quá lớn khiến Lâm Gia Viễn không chú ý đến dị vật trong h** hu***, hai ngón, ba ngón,
"lép nhép"
"ọt"
Vân Trọng nhẹ nhàng đưa đẩy,
- Viễn Viễn,...
Hắn gọi tên Lâm Gia Viễn rồi không lưu tình đâm vào,
- Á...
Lâm Gia Viễn giãy giụa, đau, đau quá. Nhưng cậu ta làm sao có thể là đối thủ của Vân Trọng được chứ,
- Đừng...
Vân Trọng túm chặt eo Lâm Gia Viễn từng chút một đung đưa,
- Viễn Viễn, chút nữa sẽ sướиɠ thôi.
"ưm ư a~.."
Tốc độ ra vài của Vân Trọng ngày một nhanh, Lâm Gia Viễn cũng đã thích ứng được kϊƈɦ cỡ cùng sự điên cuồng của hắn,
- Chậm, chậm một chút ~
"hộc"
- Viễn Viễn, bên dưới em không có nghĩ vậy đâu.
"A ha~ nha, đừng chạm vào chỗ đó, ách"
Vân Trọng nhếch miệng cười,
"bạch bạch"
" nhóp nhép"
Những âm thanh dam mĩ không ngừng phát ra từ trong phòng giáo viên, nhưng bây giờ đang là giờ lên lớp nên chẳng có học sinh hay giáo viên nào đi qua cả,
- Viễn Viễn, em đang câu dẫn thầy giáo mình đó.
- Không, không có..
Mặt mũi Lâm Gia Viễn đỏ bừng, cậu ta có chút tức giận, tại sao cậu ta lại có thể c**ng với tên đáng chết Vân Trọng này a.
"bốp bốp"
Vân Trọng nheo mắt vươn tay vỗ mạnh vào cánh ʍôиɠ trắng nõn của Lâm Gia Viễn nói,
- Em không câu dẫn tôi, chẳng lẽ tôi câu dẫn em sao, tôi là thầy giáo nghiêm túc đó nha, em nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tôi đó.
Vân Trọng dùng sức đâm rút, lần nào cũng nút cán khiến Lâm Gia Viễn kϊƈɦ thích đến run rẩy,
- Ưm a, Vân Trọng, tên đáng chết nhà ngươi, bổn thiếu gia nhất định sẽ...A
Vân Trọng đột nhiên thúc mạnh,
- Ồ, nhất định gì a.
"Ư a ách ~"
Lâm Gia Viễn chỉ phát ra nhũng tiếng a a không rõ, Vân Trọng thích thú dừng lại,
- Viễn Viễn, nói đi a.
- ...
Cảm giá ngứa ngáy khiến Lâm Gia Viễn không nhịn được hơi lắc ʍôиɠ,
"Chát"
- Lắc cái gì mà lắc.
Vân Trọng bị bộ dáng *** lãng này của cậu ta kϊƈɦ thích điên người, hắn nhấc bổng Lâm Gia Viễn lên đi ra ngoài,
"A"
Mỗi bước là một cú thúc, từng cú từng cú một đều đâm đến t** điểm trong cơ thể Lâm Gia Viễn, đại côn của cậu ta giật giật, bên dưới cũng thít chặt,
- Ta muốn ra...A, ngươi làm gì.
Vân Trọng túm chặt tiểu Viễn Viễn cười đến vô hại nói,
- Viễn Viễn, phải đợi ta a.
Hắn đi ra ngoài hành lang đè cậu ta lên tường rồi hung hăng làm,
- Viễn Viễn, kϊƈɦ thích lắm đúng không.
"cộc cộc"
Lâm Gia Viễn túm chặt hai tay Vân Trọng hốt hoảng,
- Vân, Vân Trọng, có người..
"hừ"
Đột nhiên bị thít chặt đại côn của Vân Trọng lớn thêm một vòng, hắn điên cuồng nhấp, nhấp và nhấp,
- Viễn Viễn, nhận của ta.
"phụt"
"Á"
Cả hai đều kϊƈɦ thích đến b*n ra, Vân Trọng trước khi người kia nhìn thấy hai người đã nhanh chóng mở cửa đi vào.
....
Thời gian cứ như vậy trôi qua, đã hai tuần kể tù ngày Vân Trọng đến trường dạy học.
Lâm Gia Viễn đá đá hòn sỏi dưới sân nghe mọi người bàn tán,
- Ê, tôi nói cậu nghe, thầy giáo ba giây kia lại phạt người rồi đó.
- Thật sao, là ai xui xẻo vậy, động vào ông ta...
- Còn ai ngoại trừ mấy tên lúc trước nói ông ta bất lực a, nhất là Lục Ân á, bị ông ta chỉnh đến không dám ho he gì..
"..."
Lâm Gia Viễn bĩu môi, mấy tên kia như vậy còn nhẹ chán, cậu ta đây nè, vừa bị "làm" vừa không "lên" được với bất kì một ai cả trừ hắn, tức chết đi được.
Kí túc xá,
- Sao thầy lại ở đây.
Lâm Gia Viễn chỉ vào người đang ngồi nhàn nhã trêи ghế gào lên, Vân Trọng che tai ngẩng đầu lên,
- Từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn cùng phòng.
Vân Trọng đi đến ghé sát vào tai cậu ta nói:
- Mong giúp đỡ nhiều hơn.
- Ta không đồng ý.
Lâm Gia Viễn tức giận phản bác, Vân Trọng nhún vai,
- Ý kiến của em không có hiệu lực.
Vân Trọng đi đến bên đống đồ của hắn lấy ra một cái ***** v*t giả,
- Còn bây giờ, tôi phải trừng phạt vì em dám trốn tôi.
- Không...
Lâm Gia Viễn quay đầu muốn chạy thì bị Vân Trọng túm cổ áo kéo lại,
"soạt"
Quần bị lột xuống, Lâm Gia Viễn bất lực bị Vân Trọng đè lên cửa nhét cái thứ đó vào bên trong.
"bốp"
- Được rồi.
Vân Trọng cười vui vẻ vỗ ʍôиɠ cậu,
- Viễn Viễn, không được tháo ra, nếu không, đừng trách tôi vô tình.
Trêи mặt Vân Trọng có ý cười nhưng sắc mặt lại lạnh như băng, Lâm Gia Viễn không dám không nghe.
Tiết thể ɖu͙ƈ,
Vân Trọng thỏa mãn nhìn người đứng cuối hàng, hôm nay Viễn Viễn của hắn ngoan nha.
- Nào các em, từ trái qua phải, chạy 5 vòng sân.
Cả người Lâm Gia Viễn cứng đờ, mọi người bắt đầu chạy, cậu ta không thể đứng tại chỗ được.
"ưm a"
Mỗi một bước chân thứ bên trong Lâm Gia Viễn lại một lần đánh sâu vào điểm mẫn cảm của cậu ta,
" Ơ, ưm ặc ~"
Cuối cùng Lâm Gia Viễn không chịu được nữa ngã xuống, Vân Trọng không biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau ôm lấy cậu ta bế xốc lên,
- Bạn học Lâm không khỏe, thầy đưa em ấy đến phòng y tế, các em tự quản đi.
Vân Trọng đặt tay lên ʍôиɠ Lâm Gia Viễn ấn "phụt" một nhát đem thứ chui ra bên ngoài ấn vào một lần nữa,
- Viễn Viễn, đợi một chút, tôi sẽ thỏa mãn em nhanh thôi.
" ưm ưm a~"
Cuộc sống thầy trò cứ thế mà bắt đầu, Vân Trọng bây giờ chỉ đợi Lâm Gia Viễn tốt nghiệp là hốt về nhà thôi a.
_END_