Lãnh Kiệt không nhịn nổi, hắn muốn A Dư ngay bây giờ,
- Đến khách sạn gần nhất.
- Vâng, thưa lão đại.
Lãnh Kiệt vỗ vỗ ʍôиɠ Lạc Dư,
- Ngoan, lát nữa liền thỏa mãn em, đừng cựa quậy nữa, em không thấy cây gậy của ta cứng lên rồi à.
Mặt mũi Lạc Dư đỏ bừng, cậu hừ lạnh,
- Lãnh Kiệt, tôi với cậu là anh em đó.
- Xì.
Lãnh Kiệt cười ra tiếng,hai người ngay cả giường cũng lên rồi còn anh em cái gì nữa.
- Chơi ta như vậy rất vui sao?
Lãnh Kiệt nhìn thẳng vào mắt Lạc Dư hỏi, Lạc Dư giả ngu,
- Cậu nói cái quái gì vậy, tôi không hiểu.
"bốp"
"A"
- Còn giả ngu giả ngơ với ta.
Lãnh Kiệt nheo mắt nói, Lạc Dư bị đánh thẹn quá thành giận, hét lên:
- Tôi không thèm chơi với cậu nữa, thả tôi xuống xe.
Một năm trước cậu rõ ràng là bá chủ a, bây giờ lại bị người khống chế như vậy thật sự không chịu nổi. Lãnh Kiệt cắn lên cổ Lạc Dư để lại kí hiệu của riêng mình,
- Được thôi, tôi thả em xuống xe, còn đi được hay không thì tôi không biết nha.
Lạc Dư hừ hừ,
- Sao tôi lại không đi được, cậu nghĩ tôi sẽ vì cậu mà ở lại sao.
- Ồ, vậy thì chờ mà xem.
Xe dừng lại trước một khách sạn hạng sang, Lạc Dư hí hửng mở cửa chạy đi, Lãnh Kiệt nhàn nhã đứng tại chỗ đợi, hắn nhỏ giọng,
3
2
1
- Lãnh Kiệt cậu làm cái trò gì vậy.
- Chào chị dâu.
Lạc Dư bị một đám người áo đen ép quay trở lại,
- Đừng gọi tôi là chị dâu, tôi và mấy người không quen.
- CHỊ DÂU.
Lạc Dư tức giận,
- LÃNH KIỆT...
- Haha...
Lãnh Kiệt cười vui vẻ,
- Sao em còn không đi, nếu không đi sẽ không còn cơ hội nữa đâu đó.
Lạc Dư chỉ vào mặt Lãnh Kiệt há miệng nhưng không biết phải nói cái gì, cuối cùng cậu đành ra tuyệt chiêu,
- Oa, hức, Lãnh Kiệt, bọn chúng bắt nạt ta.
"..."
"..."
Tất cả mọi người triệt để câm nín, bọn họ đều nhận ra Lạc Dư đang diễn kịch, nhưng lại có một người lại nguyện ý diễn cùng cậu,
- A Dư, đừng khóc, đừng khóc, tôi đưa em vào bên trong ăn một chút để giải tỏa nha, còn mấy cậu không mau về nhận phạt đi.
Lạc Dư gật đầu đi theo Lãnh Kiệt, cậu đắc ý lè lưỡi nhìn đám đàn em phía sau. Lãnh Kiệt nhịn cười, A Dư, em hình như quên cái gì đó a.
Đợi đến tận lúc vào trong phòng Lạc Dư mới nhận ra mình bị lừa,
- Lãnh, Kiệt, tôi đánh chết cậu.
Lạc Dư cầm chiếc cốc ném về phía Lãnh Kiệt nhưng bị hắn hoàn mĩ tránh được, cậu tức giận,
- Để xem cậu tránh được đến lúc nào.
"choang"
"choang"
Lãnh Kiệt mỉm cười, Lạc Dư ném cái nào hắn tránh được cái đó,
- A Dư, mệt không.
Lãnh Kiệt không biết bằng cách nào đi đến bên cạnh cậu, bàn tay hắn không an phận lần mò,
- Cậu, ưm ~...
Lãnh Kiệt theo kí ức chạm vào điểm mẫn cảm trêи người Lạc Dư, hắn ɭϊếʍ láp phác họa vành tai đỏ rực,
- A Dư, em đã hứa là sẽ chỉ yêu một mình ta,
Lãnh Kiệt hôn lên mí mắt cậu,
- ..Em đã thất hứa rồi,...tôi nên phạt em như thế nào đây, hửm?
- Không, ta không,..
"xẹt"
Lãnh Kiệt xé nát chiếc áo sơ mi trắng trêи người Lạc Dư,
- A Dư, thành người của ta đi.
"ưm~"
" Ách,đừng cắn"
Lãnh Kiệt cúi xuống hôn hôn rồi hung hăng cắn mạnh lên hạt đậu đỏ không biết từ khi nào đã cứng rắn,
- A Dư, A Dư...
- Ưm a ~..
Những ngón tay của Lạc Dư xuyên qua mái tóc đen nhánh ôm lấy đầu Lãnh Kiệt,
Đột nhiên,
"RẦM"
- Lạc Dư, tôi đến cứu cậu đây.
Lâm Gia Viễn phá cửa xông vào, Lãnh Kiệt phản ứng cực nhanh đem áo mình phủ lên người Lạc Dư,
"..."
"..."
"..."
- Tôi, hai người, hai người...
Lâm Gia Viễn có chút xấu hổ đảo mắt, phá chuyện tốt của người khác sẽ bị nghiệt quật a.
"..."
Lâm Gia Viễn im lặng một chút rồi đột nhiên nhớ ra, ơ, cậu đến đây vốn dĩ để cứu Lạc Dư mà khỏi tên biến thái này mà. Lâm Gia Viễn tìm lại được tự tin, cậu ta hừ lạnh,
- Thả người,
Lãnh Kiệt nghiến răng ken két, hắn cố nhẫn nhịn cảm giác căng cứng bên dưới phun ra một chữ,
- Cút.
Lâm Gia Viễn nhìn Lạc Dư đứng đằng sau ra kí hiệu cho mình, cậu ta, nhìn, không hiểu, nên vẫn hiên ngang vênh mặt lên với Lãnh Kiệt,
- Ngươi có nghe hiểu tiếng người không vậy, ta nói, THẢ, NGƯỜI.
Lạc Dư câm nín nhìn thằng bạn thích đi tìm đường chết của mình, Lâm Gia Viễn a Lâm Gia Viễn, đám người bên ngoài của Lãnh Kiệt nhìn cũng biết là không chọc nổi, cậu tự cầu phúc đi a.
- Vân Trọng, ngươi vác xác đi đâu rồi.
Lãnh Kiệt không muốn dây dưa với Lâm Gia Viễn nên trực tiếp gọi cho Vân Trọng.
- Dạ, ngài có chuyện gì sao, tôi đến ngay.
Sắc mặt Lâm Gia Viễn âm trầm, anh ta nhanh chóng từ quán cà phê đối diện mang theo người chạy về.
Vân Trọng tức giận, bọn họ lúc đầu không muốn phá hoại không gian của hai người nên mới ra chỗ này ngồi đợi, ai ngờ lại để cho kẻ khả nghi tiếp cận, nếu có chuyện gì thì họ gánh sao nổi.
- Hộc, hộc,.. Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy.
Lãnh Kiệt lạnh lẽo,
- Xử lí thằng này đi.
Lãnh Kiệt nhìn ánh mắt cầu xin của Lạc Dư liền bồi thêm một câu,
- Không cần giết, chỉ cần khiến hắn không ***ng lên được với đàn bà là đủ rồi.
- Dạ.
Vân Trọng ngoắc tay, mấy người phía sau tiến lên khống chế Lâm Gia Viễn đưa đi,
- Các ngươi dám làm gì bổn thiếu gia, Lâm gia sẽ không tha cho các ngươi.
Vân Trọng nhếch môi,
- Ồ,
- Ngươi..
- Bịp miệng lại.
- Dạ.
Lạc Dư muốn đi lên ngăn cản thì bị Lãnh Kiệt ôm lại,
- A Dư, chúng ta làm chuyện chính đi, quan tâm đến bọn chúng làm gì.
- Nhưng mà...ưm..
"Soạt"
"xẹttttt"
.....
Đám đàn em hóng hớt ngó vào bên trong, một người không nhịn được nói,
- Lão đại với chị dâu tình cảm thật tốt, mà chị dâu đẹp quá.. A.
Vân Trọng vung tay tát một phát, lạnh lùng,
- Tự biết thân biết phận mình đi, đừng có mơ tưởng đến thứ vốn không thuộc về mình.
- Ưm...ưm...
Mấy người kia rối rít gật đầu, Lâm Gia Viễn kêu lên thu hút sự chú ý của bọn họ, Vân Trọng ra lệnh,
- Soát người, tên này trêи người có khả năng đem theo định vị, kiểm tra kĩ vào rồi đưa đến phòng ta,
Vân Trọng ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia Viễn giọng nói chỉ có hai người nghe thấy được,
- Ngươi gặp được ta là may mắn của ngươi, Vân Trọng này sẽ cho ngươi thấy, chơi đàn ông, còn, sướиɠ hơn chơi phụ nữ rất nhiều a.
Lâm Gia Viễn trợn mắt,
- Ưm...ưm...ưm ( Ngươi muốn làm gì)
Vân Trọng mị mị mắt,
- Đương nhiên là " làm" ngươi a.
Vân Trọng híp mắt, khuôn mặt này, chậc, không biết lúc trêи giường sẽ như thế nào a.