Mấy năm sau,
- Baba ôm, ôm..
Khuôn mặt Vũ Phong đẫm nước đưa tay về phía Lạc Dư, Vũ Nhiên vừa ôm vợ một chút thì lại bị tiểu tử thúi giành mất, mặt hắn đen sì,
- A Dư, em chiều nó như vậy sớm muộn cũng sinh hư, chi bằng chúng ta đem về cho Cha ta nuôi hộ đi.
Lạc Dư xoa xoa đầu Vũ Phong, nhăn mày:
- Liệu có được không.
- Oa, oa..
- Ngoan,ngoan nào, không khóc.
Vũ Phong ôm lấy Lạc Dư liếc mắt đắc ý nhìn Vũ Nhiên, cha lớn suốt ngày giành ba nhỏ với nó, baba là của nó a, không ai được phép cướp mất.
Vũ Phong dụi mắt ủy khuất nói,
- Baba, cha trừng con.
Lạc Dư lạnh mặt nhìn Vũ Nhiên, Vũ Nhiên chỉ vào mình,
- Ta, ta bắt nạt con...
- Oa, hức...baba, cha lại trừng con, huhu..
Lạc Dư hôn chụt một cái lên mà Vũ Phong nói với Vũ Nhiên đứng đằng sau:
- Vũ Nhiên, anh về phòng trước đi.
Vũ Nhiên chống tay nhìn hai người đang thân mật ôm nhau, hắn truyền âm:
- Thằng nhóc thúi, con đợi đấy cho ta.
Vũ Phong khóc lớn:
- Oaaaa, baba, cha truyền âm đe dọa con..
Lạc Dư cạn lời, cậu ôm lấy nó:
- Được rồi, không khóc nữa, baba đưa con ra ngoài chơi nha.
- Dạ.
.....
Đến tối,
Vũ Nhiên nhân lúc Vũ Phong ngủ say đem nó trở lại phòng của mình, hắn ôm chầm lấy Lạc Dư khóc lóc:
- A Dư, anh đã mấy tháng không được ăn rồi, em đừng bỏ đói anh được không a.
Lạc Dư xì một tiếng:
- Ngao ngốc, anh đừng hòng đánh lừa em lần nữa a, không có cửa đâu.
Vũ Nhiên thấy mưu đồ của mình bị phát hiện thì cười hì hì bàn tay bắt đầu không an phận di chuyển lung tung. Lạc Dư nghiến răng:
- Đừng như vậy lỡ Tiểu chó con tỉnh dậy thì làm sao.
Vũ Nhiên híp mắt,
- Yên tâm, tên nhóc đó ngủ say lắm.
Haha, anh còn cho nó một liều nhỏ thuốc an thần, đảm bảo nó ngủ đến trưa mai luôn a.
Vũ Nhiên ghé sát vào tai Lạc Dư:
- A Dư, hôm nay chúng ta làm ngoài ban công và ngoài hành lang nga.
- CÚT, tên biến thái.
Vũ Nhiên nhếch môi, hắn chỉ là thông báo cho A Dư biết thôi chứ đâu có hỏi ý kiến của cậu đâu.
Hắn nhấc bổng Lạc Dư lên đi ra bên ngoài,
- Không được... A ưm~
"..."
Ngày 15 - Ngày trăng tròn, hôm nay là ngày mà những người nhà họ Vũ mạnh nhất. Nhật nguyệt ban cho họ sức mạnh vô biên, những ai đối đầu với những người đó vào ngày này, chỉ có một kết cục.... Hóa thành một vũng máu.
Hôm nay, cũng chính là ngày họp mặt của các thành viên trong gia tộc, Lạc Dư ý vị thâm trường nhìn Từ Thiên Long đang vui vẻ chơi cùng Vũ Phong.... chậc, hình như vị đại ca này của cậu rất thích trẻ con a... như vậy chi bằng...
Lạc Dư đột nhiên lại có một ý tưởng táo bạo, mắt cậu lóe lên tia sáng đùa dai nhìn Từ Thiên Long khiến cậu ta nghi hoặc quay qua nhìn cậu.
- A Dư, sao vậy?
Vũ Nhiên ghé sát vào cậu hỏi, Lạc Dư nhếch môi:
- Không có gì.
Vũ Nhiên gật đầu không dò hỏi thêm gì nữa.
"Gào"
"húuuu "
Mặt trăng lên cao, Vũ gia mấy trăm người trừ những đứa trẻ chưa làm lễ trưởng thành ra thì từng người một hiện về nguyên hình, đôi mắt đỏ tươi mất khống chế của họ khiến hai con người duy nhất là Lạc Dư, Từ Thiên Long ngơ ngác.
Mấy trăm đầu ngao Tây Tạng bắt đầu lao vào cắn xé nhau, đây chính là tác dụng phụ của Thánh tuyền.
Từ Thiên Long giải thích cho Lạc Dư, sắc mặt cậu không tốt chút nào nói:
- Đại ca, anh biết thánh tuyền gì đó ở đâu không?
Từ Thiên Long lắc đầu, đột nhiên ánh mắt cậu ta lóe sáng:
- A, lần trước Vũ Cảnh có cho ta một giọt Thánh tuyền, ở đây.
Giọt Thánh tuyền được đựng trong một mặt dây truyền làm bằng kim cương, Lạc Dư lắc lắc giọt chất lỏng, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Đây không phải là linh tuyền sao, chỉ là, có dính chút tạp chất.
Lạc Dư hiểu ra, cậu mỉm cười nhìn Từ Thiên Long nói:
- Đại ca, anh ngủ được rồi đó.
Lạc Dư điểm huyệt ngủ, Từ Thiên Long ngã xuống, công phu cậu ta quả thật rất tốt nhưng Lạc Dư lại lợi dụng những ***** ** trêи cơ thể người, Từ Thiên Long không biết những thứ này nên lúc ngất đi cũng không biết thằng em này của mình rốt cuộc là làm cách nào.
Lạc Dư đi đến một góc khuất lấy linh tuyền ra, ở thế giới này cậu vốn không sử dụng được bạch long, nhưng nhờ Mèo mướp thúi lấy chút nước thì không phải là không thể.
"ầm"
Linh tuyền giống như thác đổ xuống đầy mấy trăm con ngao Tây Tạng đang điên cuồng cắn xé nhau.
Bọn họ rất nhanh đã tỉnh lại,
- Là Thánh tuyền,
- Mau, mau gom hết chúng lại.
Vũ Lăng là người đầu tiên phản ứng lại, ông ấy kϊƈɦ động hô lên, mọi người cũng nhanh chóng làm theo, Linh tuyền vẫn ầm ầm đổ xuống đầu bọn họ, khoảng 15 phút sau liền ngừng.
Mọi người kϊƈɦ động quỳ xuống:
- Tổ tiên hiển linh, tổ tiên hiển linh...
Khóe miệng Lạc Dư giần giật nhưng vẫn chạy ra làm theo bọn họ.
....
Ba ngày sau,
Lạc Dư cầm bình nước thuốc xanh lè xanh lét đổ vào cốc sữa của Từ Thiên Long,
- Đại ca, uống sữa nè.
Từ Thiên Long không chút phòng bị uống hết, mắt Lạc Dư tỏa sáng, cậu cười hắc hắc chạy về nhà, bây giờ thì chỉ cần đợi thành quả thôi a.
Ba tháng sau,
Từ Thiên long chạy tới tìm Lạc Dư rồi lôi cậu vào phòng,
- A Dư, cậu kiểm tra giúp ta một chút.
- Sao vậy?
Từ Thiên Long mếu máo,
- Ta dường như mang thai rồi.
Mắt Lạc Dư lập lòe, cậu giúp Từ Thiên Long bắt mạch, đúng là mang thai rồi. Lạc Dư mím môi cười, nói:
- Đại ca, anh đoán đúng rồi.
Từ Thiên Long lần này khóc thật rồi,
- Thế phải làm thế nào, anh cậu là đàn ông thực thụ, sao lại chỉ trong mấy năm, vừa bị bẻ cong vừa mang thai a.
Lạc Dư nhịn cười đau cả bụng,
- Không sao đâu mà, Vũ Cảnh nhất định sẽ thích.
Từ Thiên Long trợn mắt,
- Ta còn đang muốn trốn khỏi tên biến thái đó đây nè, để hắn biết ta mang thai thì ta còn chuồn được sao.
Đột nhiên, Từ Thiên Long bắt lấy tay Lạc Dư,
- A Dư, cậu theo ta trốn đi.
- Hả?
Vũ Nhiên đứng ngoài cửa nghe hết tất cả, hắn đen mặt đi xuống nhà gọi điện thoại:
- Vũ Cảnh, vợ anh đang rủ rê vợ tôi vác theo bụng bầu chạy trốn, anh còn không mau đến đem vợ anh về điiiii.
Vũ Cảnh đầu bên kia híp mắt, anh ta chắt lọc từ ngữ trọng điểm hỏi lại:
- Bụng bầu?
Vũ Nhiên không kiên nhẫn,
- Vợ anh chửa mà anh không biết gì à, mau đến ôm về a, phiền chết đi được.