A,...
- Hộc,..
Vũ Nhiên để Lạc Dư nằm úp xuống rồi ra sức đâm chọc, hắn dướn người tìm kiếm hôn lên môi cậu cuốn chiếc lưỡi mềm mại không ngừng chạy trốn, Vũ Nhiên nhỏ giọng:
- A Dư, cùng ta trở thành nô ɭệ của ɖu͙ƈ vọng đi.
- Aa, hức...
Hậu ***** lần đầu bị khai phá, cảm giác kì quái khác hẳn những lần trước khiến Lạc Dư run rẩy ngửa cổ tận hưởng kɧօáϊ cảm sung sướиɠ.
- ưm, ách..
Mặt trời bên ngoài đã lên cao nhưng trong phòng vẫn một mảng dam mĩ, Vũ Nhiên để Lạc Dư ngồi lên người mình, tư thế này khiến thứ đó của Vũ Nhiên triệt để nằm gọn trong hậu ***** ấm nóng của Lạc Dư.
- A Dư, thoải mái không?
Lạc Dư không còn sức để trả lời hắn nữa, bị bắt ngồi thẳng thật sự đã đem sức lực còn lại của cậu đánh tan rồi, cậu, sắp không chịu nổi rồi.
Vũ Nhiên cũng không ép Lạc Dư phải trả lời mình, hắn cười thỏa mãn nhìn người trong lòng nhắm tịt mắt, không biết đã ngủ từ lúc nào.
Hắn đung đưa làm thêm một hiệp nữa rồi buông tha cho cậu. Vũ Nhiên nhìn thứ vẫn dựng đứng chào cờ, bất đắc dĩ, haiz, 5 năm không được ăn thịt giờ vừa chạm vào liền không tách ra được a, nhưng A Dư của hắn không chịu được, đợi tối làm tiếp vậy.
Vũ Nhiên bắt tay vào dọn dẹp bãi chiến trường trước mắt, ừm, sao cảnh này quen thế nhỉ, hình như Lạc Dư cũng từng làm như vậy thì phải.
Vũ Nhiên cười vui vẻ, hắn hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần Vũ Nhiên thực sự là vô cùng tốt, cả người khoan kɧօáϊ thoải mái.
Nhưng có một người lại phải chịu tội a,
Lạc Dư ngủ một mạch đến tối mới tỉnh lại, cậu vừa nhấc người lên một chút liền nằm phịch xuống,
- A,
Vũ Nhiên nghe thấy thì nhanh chóng cầm lọ thuốc từ dưới phòng khách chạy lên,
- A Dư, không sao chứ.
Lạc Dư mặt lạnh nhìn hắn, cả người cậu giống như bị xe cán qua tâm trạng quả thật không thể nào tốt lên được.
Vũ Nhiên cười gượng,
- Ừm, để ta bôi thuốc cho em.
Ánh mắt Lạc Dư lạnh lẽo,
- Xưng hô cho cẩn thận, còn nữa, thuốc ta có thể tự bôi, ngươi biến ra ngoài đi.
Vũ Nhiên nhích lại gần,
- A Dư, cơ thể em... ngươi đang bị thương để ta giúp ngươi bôi thuốc a.
- Không cần, cút, ra, ngoài.
Lạc Dư trừng mắt nhìn Vũ Nhiên, hắn lại vẫn thản nhiên chẳng có chút gì gọi là sợ hãi. Chăn trêи người Lạc Dư bị hất ra, cậu nghiến răng:
- Vũ, Nhiên...
- Ngồi im..
Vũ Nhiên lấy ra một đống thuốc tách chân cậu ra bôi thuốc vào.
- Ưm,..
Hơi thở Vũ Nhiên rối loạn, động tác bôi thuốc trêи tay dẫn chuyển sang chọc ngoáy, ra ra vào vào.
- Ách, ngươi có thể nhanh lên chút không.
Lạc Dư thở hổn hển nói, Vũ Nhiên dường như không để ý đến lời cậu mà vẫn tiếp tục chăm chú làm công việc trêи tay, tay hắn dần trở nên ướt át, dam ***** chảy ra, cơ thể Lạc Dư cũng trở nên mềm nhũn.
Vũ Nhiên cười nham hiểm,
- Xong phía trước rồi, còn phía sau nữa, A Dư, nằm úp xuống nhếch ʍôиɠ lên nào.
Lạc Dư mím môi làm theo,
20 phút sau,
- A Dư, đây là em muốn đó, lúc xong đừng có trách ta nha.
Hắn không để Lạc Dư kịp thay đổi quyết định đã đâm " phập" một nhát nút cán.
- A Dư, thoải mái không?
Lạc Dư nhắm mắt lí trí cho cậu biết hôm nay mà cùng tên này làm nữa thì ngày mai cậu nhất định không đứng dậy nổi, nhưng mà...
- Ưm, chậm một chút..
- A Dư, em phân tâm rồi.
- Đừng...
Lí trí còn sót lại của Lạc Dư triệt để bị Vũ Nhiên đánh nát,
12h đêm,
Lạc Dư thoi thóp,
- Đủ rồi.
Vũ Nhiên đẩy hông bất mãn,
- Anh vẫn chưa xong mà, em không thấy thứ bên trong em vẫn cứng đó à, em không thể để bản thân thỏa mãn rồi liền mặc kệ anh a.
- Cậu...
Lạc Dư á khẩu, rõ ràng tên này đã làm mấy hiệp rồi sao vẫn còn chưa thỏa mãn chứ, muốn làm chết cậu à.
Vũ Nhiên nhỏ giọng:
- A Dư, chúng ta làm thêm một hiệp nữa thôi, được không.
Lạc Dư cam chịu, dù bây giờ cậu có phản đối đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng với tên tinh **** thượng não này a.
1h sáng,
3h sáng,
6h sáng,
Lạc Dư bất tỉnh, trước khi nhắm mắt Lạc Dư thề, cậu sẽ không bao giờ tin vào lời của Vũ Nhiên nữa, không bao giờ.
Vũ Nhiên cười nhẹ nằm xuống bên cạnh Lạc Dư ôm lấy cậu ngủ thϊế͙p͙ đi.
Lần này Lạc Dư mất 5 ngày mới xuống được giường, cậu cầm chiếc roi, lạnh giọng:
- Tôi cho cậu đứng lên sao.
Vũ Nhiên ủy khuất xoa xoa đầu gối,
- A Dư, đau.
Lạc Dư nghiến răng:
- Ha, cậu làm tôi liệt giường 5 ngày, bây giờ mới chỉ quỳ một lúc đã thấy đau rồi sao.
Mặt Vũ Nhiên nhăn tít, yếu ớt nói:
- Đó là cậu cho phép tôi làm mà.
Sắc mặt Lạc Dư trầm xuống, tay cầm chiếc roi run rẩy vì tức giận.
- Hôm nay cậu mà đứng lên thì sau này đừng đến tìm tôi nữa.
Nói xong Lạc Dư liền đi vào phòng, 250 từ trong không gian đi ra bay đến trước mặt cậu,
- / Kí chủ, cậu đừng tức giận mà, chẳng qua chỉ bị làm một chút, đâu có sao đâu/
Lạc Dư túm lấy gáy 250 xách đến trước mặt:
- Ha, vậy sao ngươi không đến thế chỗ ta đi, để ngươi cảm nhận cái cảm giác liệt giường là như thế nào a.
250 cười gượng,
- / Tôi nằm trêи a/
Lạc Dư cười lạnh,
- Vậy để ta tìm một con mèo đực đến bẻ ngươi, được, không, hả.
- / Ngạch, không cần, không cần đâu, tôi vẫn nên làm cẩu độc thân thì tốt hơn/
Nói xong nó liền chạy vào không gian trốn, kí chủ của nó càng ngày càng đáng sợ, huhu.