Lạc Dư thấy Vũ Nhiên có chút kì quái liền nghiêng đầu hỏi:
- Nhiên Nhiên, ngươi không sao chứ.
Vũ Nhiên lắc đầu, Lạc Dư ồ một tiếng rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay nó làm sao a, không lẽ vì xa cái người tên Vân Mộng Y kia nên nó mới ủ rũ như vậy.
Sắc mặt Lạc Dư biến đen, Nhiên Nhiên thúi, dám có ý với Vân Mộng Y thì biết tay cậu.
Thành phố H,
Vũ Nhiên đau khổ, tuy bình thường giống đực cũng có ham muốn giao phối nhưng những lúc đó hắn vẫn có thể khống chế bản thân, không như kì động ɖu͙ƈ, làm thế nào cũng không hết ham muốn được a.
Lạc Dư cùng Vũ Nhiên vào khu du lịch, có một cô gái đến cúi chào với cậu:
- Chào ngài, ngài có thể cho chúng tôi biết yêu cầu của ngài được không.
Lạc Dư gật gật đầu:
- Tôi muốn cắm trại, có thể chọn cho tôi chỗ ít người nhất được không, tôi không muốn người khác làm khó chịu, ở xa một chút cũng được.
- Ngài đợi tôi một chút, rất nhanh thôi.
Cô gái đó nhanh chóng đưa cho Lạc Dư một tấm bản đồ, trêи đó có đáng dấu vị trí cậu sẽ đến.
Lạc Dư quẹt rồi nhận lấy tấm bản đồ, cậu đang định rời đi thì giọng cô tiếp viên lại vang lên:
- Tiên sinh, chó của ngài hình như không ổn lắm, ngài có muốn khám cho nó một chút không.
Lạc Dư hơi do dự nhưng tình trạng của Nhiên Nhiên thật sự kì quái vẫn nên khám qua thì tốt hơn.
Vũ Nhiên vẫn đang chống chọi với cảm giác khó chịu bên dưới nên không nghe hai người nói chuyện. Đến lúc hắn phản ứng lại thì đã ở trong bệnh viện thú y riêng của khu du lịch rồi.
Vũ Nhiên lùi về phía sau nhưng bị Lạc Dư cầm dây kéo lại,
- Nhiên Nhiên, ngoan đi, khám xong chúng ta liền đi a.
Vũ Nhiên không nghe vẫn lùi về phía sau kéo cả Lạc Dư đi cùng, sức của chó ngao có thể đánh cả hổ sói a, Lạc Dư làm sao có thể kéo nó lại được.
Phản ứng của Vũ Nhiên khiến Lạc Dư nghi ngờ, cậu lạnh giọng quát:
- Nhiên Nhiên, đứng im cho ta.
Vũ Nhiên dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Lạc Dư nhưng cậu vẫn không mềm lòng, kiên quyết để bác sĩ khám cho nó.
- Là kì động ɖu͙ƈ.
Bác sĩ đẩy mắt kính dừng một chút lại nói:
- Vị tiên sinh này, ngài có muốn đem nó thiến luôn không, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến lần du lịch này của ngài.
Lạc Dư gật đầu:
- Thiến đi.
Nhiên Nhiên hóa đá, Lạc Dư vỗ vỗ đầu nó, nói:
- Ngoan, xẻo một cái là xong à, không sao đâu.
Cậu vừa nói xong câu này Vũ Nhiên đã bất chấp giựt dây khỏi tay cậu chạy vào khu dã ngoại.
Lạc Dư ngơ ngác, 250 ngồi trong không gian vừa tức vừa buồn cười:
-/ Kí chủ, cậu có phải quên Vũ Nhiên là người rồi không, hơn nữa, cậu nói "xẻo một phát là xong " ,Vũ Nhiên không sợ mới là lạ /
Lạc Dư giật mình, ừ nhỉ, cậu quên mất tên này vốn là người. Lạc Dư cười ha ha,ừm, lát nữa tìm được Nhiên Nhiên cậu phải xin lỗi nó mới được.
Lạc Dư xách đồ đi vào khu dã ngoại,
- Nhiên Nhiên,
- Nhiên Nhiên...
- Ngươi ra đây đi ta không thiến ngươi đâu.
"..."
Trời đã sẩm tối, Lạc Dư nhìn bản đồ, xác định phương hướng rồi đi tới vị trí đánh dấu. Cậu vừa đặt đồ xuống thì đột nhiên có âm thanh kì lạ vang lên:
- Ư,..
Lạc Dư tò mò chạy đến nơi phát ra âm thanh xem, cậu cố nhịn cười nhìn con ngao nào đó đang cọ xát vào gốc cây, nói:
- Nhiên Nhiên, ừm, phụt, ta giúp ngươi đi tìm chó cái ha.
Nói xong liền quay đầu đi, cậu sắp kìm được mà lăn ra đây cười rồi. Nhưng cậu chưa đi được mấy bước thì Vũ Nhiên nhảy tới vồ lấy cậu đè xuống đất.
"xet"
Vũ Nhiên xé rách quần áo trêи người Lạc Dư, tên đáng chết này, dám bảo người thiến hắn, bây giờ lại tìm chó cái, chết tiệt, hôm nay cậu không xong với tôi đâu Lạc Dư à.
Nó bắt đầu ɭϊếʍ láp hết một lượt, tai, cổ, lưng, dần dần đi xuống nơi tư mật bên dưới.
Lạc Dư kinh hãi, sắc mặt cậu biến đổi hét lên:
- Nhiên Nhiên, ngươi mau thả ta ra.
Aaa, cậu không muốn làm với một con ngao đâu, huhu.
Vũ Nhiên giữ chặt không cho Lạc Dư cựa quậy được dù chỉ một chút. Mũi nó dí sát vào nơi tiểu ***** ngửi ngửi, bị động chạm vào nơi không thể nói khiến cơ thể Lạc Dư run rẩy. Cậu thở hồng hộc, mặt đỏ bừng,
- Nhiên Nhiên, đừng, đừng như vậy, a~...
Vũ Nhiên mặc kệ, hắn đem đầu lưỡi mình thử thăm dò vào trong, nơi này của Lạc Dư tháng trước hắn đã tình cờ nhìn thấy rồi, cũng chẳng có gì bất ngờ.
Vũ Nhiên đem lưỡi mình mô phỏng cách di chuyển của đại điểu ra ra vào vào, Lạc Dư bị kɧօáϊ cảm làm cho cả người mềm nhũn. Vũ Nhiên ɭϊếʍ mép, đại điểu to lớn đỏ tươi đặt trước tiểu ***** nhẹ nhàng cọ xát,
"phập"
- Áaaa...
Một nhát nút cán, Vũ Nhiên thở nhẹ một hơi cảm nhận vách tường ấm nóng bao vây lấy đại điểu của mình. Những sợi tua từ gốc cây đại điểu phóng ra bám vào vách tường cửa ***** đem đại điểu cùng tiểu ***** cắn chặt không rời ra được.
Lạc Dư bật khóc, cậu hét lên:
- To quá, Nhiên Nhiên, sao ngươi không đi chết đi, áaaa...
Vũ Nhiên không để ý đến tiếng hét của Lạc Dư mà tiếp tục đưa đẩy, những sợi tua bám chặt lấy vách tường khiến Lạc Dư muốn chốn cũng chốn không thoát.