Hệ Thống Công Lược Anh Em Tốt

Chương 38




Lạc Dư đem máu mình trộn lẫn với huyết hoán quả rồi cậy miệng Ma Thiên Vũ ra, đút cho hắn ăn hết.

Cả người Ma Thiên Vũ lập lòe ánh sáng chói mắt, Lạc Dư đứng bên cạnh nhìn chăm chú không để sót bất cứ biểu cảm gì trêи mặt hắn,nửa canh giờ sau,

Lạc Dư thở phào nhẹ nhõm nhìn sắc mặt đã tốt lên không ít của Ma Thiên Vũ, cậu đang muốn chạm vào hắn thì cơ thể đột nhiên dâng lên một cơn đau thấu tim.

Lạc Dư ngã khụy xuống đất, cả người không ngừng run rẩy, đau, đau, đau quá. Cậu há miệng thở dốc, lục phủ ngũ tạng của cậu giống như bị cái gì đó chấn nát, các mạch máu trong cơ thể cũng bị một luồng kiếm khí đánh vỡ .

Lạc Dư phun ra một ngụm máu, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, cậu chỉ mới đột phá Linh Tôn sao có thể chống lại Linh Đế hậu kì như Liễu Thanh Trì chứ, dù một tia kiếm khí cũng đủ làm cậu suýt mất mạng rồi.

Lạc Dư lau đi vết máu trêи miệng loạng choạng đứng dậy đi ra bên ngoài, những tên dưới chướng Ma Thiên Vũ đã đứng đợi sẵn ở đó từ lâu, thấy cậu ra liền xúm lại:

- Ma Tôn đại nhân thế nào rồi...

- Ngươi có cứu được ngài ấy không...

- Ngài ấy còn hộc máu không...

Lạc Dư hít một hơi thật sâu cố nén lại cảm giác đau điếng trong cơ thể nói:

- Hắn không sao rồi...khục..

Lạc Dư quay đầu vội vàng quay đầu rời đi, cậu sợ ở đây thêm một chút nữa thì sẽ giống như Ma Thiên Vũ hộc máu tại chỗ mất.

Lạc Dư ngự kiếm nhanh chóng bay ra khỏi Ma cung, cũng không ai ngăn cản cậu, bọn họ đang vô cùng lo lắng cho tình trạng của Ma Tôn đại nhân của họ không ai rảnh để ý đến cậu, chỉ có một mình ám vệ là âm thầm đi theo Lạc Dư, đây là nhiệm vụ của hắn.

Lạc Dư đến một chỗ kín đáo rồi lóe lên tiến vào không gian, ám vệ đi theo sau cậu đột nhiên lại mất dấu khiến hắn có chút hoảng loạn, hắn chạy xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ quay về Ma cung.

Lạc Dư thần trí không rõ nằm trong không gian, giờ cậu hối hận vì cứu tên Ma Thiên Vũ đó rồi, liệu có thể quay ngược thời gian được không, đau chết cậu rồi.



Lạc Dư chống đỡ thân thể ngồi dậy, bắt đầu hấp thụ linh khí trị thương.

Ma Thiên Vũ tỉnh dậy đã là ba ngày sau, việc đầu tiên hắn nghĩ tới không phải là viết thương của mình mà là Lạc Dư, hắn nhìn ám vệ đang cung kính một bên nói:

- A Dư đâu.

Tên ám vệ mấy ngày trước đi theo Lạc Dư trầm mặc một chút rồi cúi thấp đầu nhận lỗi:

- Xin lỗi chủ nhân, thuộc hạ đã để mất dấu cậu ấy.

Ma Thiên Vũ thở dài :

- Nói rõ tình hình xem nào.

"..."

Sắc mặt Ma Thiên Vũ tối sầm, mắt hắn dăng đầy tơ máu khàn khàn nói:

- Là y cứu ta sao.

Hắn nói rất nhỏ, dường như cũng không phải để cho ám vệ nghe mà nói cho mình nghe thì đúng hơn.

Ma Thiên Vũ nằm xuống cảm thử vết thương trêи người mình, lúc tỉnh lại hắn còn có chút kì quái rốt cuộc là ai tài giỏi đến nỗi ngay cả ám chiêu do Liễu Thanh Trì để lại cũng hóa giải được, bây giờ thì câu hỏi trong đầu hắn được giải đáp rồi.

A Dư

A Dư

Ngươi nói không yêu ta..

Vậy tại sao lại cứu ta chứ..



Ta là kẻ hại ngươi mất đi tất cả mà..

Khóe mắt Ma Thiên Vũ chảy xuống hai hàng nước mắt, mím môi nói:

- Không cần theo dõi y kĩ càng như trước nữa, chỉ cần vài ba ngày báo lại vị trí của y cho ta là được, nếu y chưa chuẩn bị sẵn sàng thì ta sẽ đợi, dù gì cũng đợi 20 năm rồi, thếm vài tháng ... cũng chẳng sao.

- Còn về vị trí của Lạc Dư thì... hừm..

- Ngươi cứ chờ đi, Y Tôn, thanh danh cũng không nhỏ đâu, dù y có cố gắng che dấu đi nữa thì vẫn sẽ có tin lọt ra thôi.

Tên ám vệ đó cúi đầu hành lễ rồi biến mất, hắn bây giờ chỉ cần để ý đến lời đồn bên ngoài là được rồi.

Lạc Dư mất một tháng để thanh trừ hết kiếm khí trong người, cậu thở ra một ngụm trọc khí rồi nhoáng một cái đã rời khỏi không gian.

Cậu xuất hiện trong một hẻm nhỏ, lúc vừa vào không gian thì cậu đã dịch chuyển đến đây rồi, cậu sợ lúc ra ngoài sẽ gặp người đó.

Lạc Dư đeo mặt nạ lên rồi đi đến một tửu lâu, cậu cảm nhận được có mấy ánh mắt đang nhìn mình, Lạc Dư cũng không để ý đến bọn họ, ừm, cậu bị mấy ánh mắt dò xét đó nhìn quen rồi.

Lạc Dư vừa lên lầu thì một tên diện mạo bình thường nói nhỏ với người bên cạnh:

- Chính là y.

Người kia cũng gật đầu, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đứng dậy rời đi.

Ám vệ bên kia nhanh chóng nhận được tin tức, hắn cho thuộc hạ khắp Thần giới chú ý đến vị trí của Lạc Dư, nhưng lại không cho họ đến quá gần hay luôn luôn theo sát cậu, như vậy rất dễ bị phát hiện.

Lạc Dư cũng lười quan tâm đến mấy thứ này, cậu càng ngày càng giành nhiều thời gian vào việc lấp đầy không gian của mình, lúc trước mèo mướp thúi có nói với cậu, bạch long đã kí khế ước với linh hồn cậu nên cậu có thể đem nó đi cùng.

Cậu phải lấy tất cả những thứ mới lạ vứt vào trong không gian của mình, chậc, ai biết sau này có đến đây nữa không chứ, tranh thủ lấy nhiều một chút cũng không tệ, đặc biệt là thảo dược, này rất quan trọng a.