Ngày hôm sau Lạc Dư lại tiếp tục bị Nhan Mặc nhốt ở nhà, chỉ là cậu lúc này cũng không còn sức lực đâu mà tức giận với hắn, cậu liệt giường luôn rồi.
- Nhan Mặc, tôi sẽ không tha thứ cho cậu, không bao giờ.
Nói xong mí mắt cậu cũng không chịu nổi nữa cụp mắt ngủ mất, bên Vân Duật lúc này cũng chẳng tốt hơn là bao, hắn cũng bị Doãn Phong lôi về nước nốt, không những thế tên này còn học theo xây dựng một căn hầm giành riêng cho Vân Duật.
- Tôi mệt lắm rồi.
Vân Duật yếu ớt nói, Doãn Phong cười hì hì mè nheo.
- Sao lại mệt, em chỉ việc nằm, việc nặng toàn anh làm, đáng lẽ người mệt phải là anh mới đúng chứ, em rõ ràng là đang lừa đảo.
Doãn Phong túm lấy cánh tay vô lực của hắn lắc lắc, ở nhà cậu ta không cho Vân Duật mặc đồ, tất cả đều phải phơi bày trước mặt cho cậu ta ngắm, tùy thời còn đâm vào nữa.
Vân Duật thở không ra hơi, hắn dùng tay còn lại vỗ lên bàn tay trắng nõn của Doãn Phong mấp máy môi.
- Tôi thực sự rất mệt, tha cho tôi đi được không, chỗ đó chảy máu rồi.
- Anh bôi thuốc cho em rồi, không sao đâu, rất nhanh sẽ khỏi thôi.
Doãn Phong thò tay nắn bóp hai quả đào mềm hiên ngang nói, Vân Duật không nói lại được với cậu ta, hắn mím môi bất lực nhắm mắt lại.
- Cậu ra ngoài đi.
Doãn Phong cũng không để ý đến thái độ không tốt của hắn, cậu ta cười cười hôn lên trán Vân Duật một cái.
- Ngoan, tầng hầm đó sắp xây xong rồi, không bao lâu nữa em liền có thể vào đó tham quan, tiện thể làm chút gì đó khiến cả hai vui vẻ nha.
Vân Duật rùng mình, hắn không muốn vào đó đâu, thật đáng sợ.
!
Thời gian dần qua đi, Vân Duật càng ngày càng lo lắng không yên, hắn bí mật lấy trộm điện thoại của Doãn Phong truyền tin ra ngoài.
Thời gian dần qua đi, Vân Duật càng ngày càng lo lắng không yên, hắn bí mật lấy trộm điện thoại của Doãn Phong truyền tin ra ngoài.
[ Cha, cứu con.
]
Cha của Vân Duật đang làm việc thì nhận được tin nhắn từ số lạ, ông nhìn dòng chữ trên đó nhíu mày.
[ Ting]
[ Con bị Doãn Phong bắt.
]
[ Số nhà là XXX.
]
[ Cha không mau lên là con trai của cha sẽ mất mạng đó.
]
Cha Vân siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trầm mặc.
Không lâu trước Vân thị đột nhiên gặp vấn đề suýt nữa phá sản, lúc đầu ông không hiểu, về sau cho người bí mật điều tra mới biết là do nhà họ Doãn làm.
Ông tưởng lần này Vân gia xong thật rồi, ai ngờ bên đấy bỗng dưng không chèn ép nữa, ngược lại họ còn đi trợ giúp Vân thị khôi phục, thậm chí còn đầu tư không ít.
Giờ ông rốt cuộc hiểu lí do tại sao rồi, thiếu gia nhà họ Doãn! để ý con trai ông.
[ Đợi]
[ Đợi]
Cha Vân trả lời, dù biết Vân thị có khả năng sẽ toi đời nhưng ông không thể để con trai mình gặp chuyện được, nó là người nối nghiệp duy nhất của Vân gia, nó không tồn tại thì ông cần số tài sản kích xù này làm gì.
Vân Duật nhận được câu trả lời, hắn vui vẻ xóa cuộc trò chuyện an tâm ngồi đợi.
Ba ngày sau,
- Vân Duật, anh phải ra nước ngoài làm một số việc, em ở nhà nhớ không được chạy linh tinh, phải ngoan nha.
Vân Duật nhỏ giọng, mấy lần hắn gắt lên đều bị phạt rất nặng nên giờ không dám nữa.
- Bao giờ cậu trở về.
Vân Duật cuối cùng cũng chịu quan tâm đến mình, Doãn Phong vui mừng ra mặt.
- Nhanh thôi, năm ngày sau anh trở về với em.
Vân Duật gật gật đầu, năm ngày, từng đó thời gian đủ để hắn trốn khỏi nơi này, cha hắn chắc cũng sắp đến cứu hắn rồi.
Quả nhiên,
Vân Duật vừa lên máy bay thì người của cha Vân tìm đến cùng một loại thiết bị bí ẩn làm nhiễu từ trường, âm thầm lẻn vào bên trong cứu người ra.
- Mau trốn.
Cha Vân đưa cho hắn một vé máy bay, nói:
- Hãy trốn thật xa, đừng để bị bắt lại.
Vân Duật gật đầu cầm lấy, hắn đang định lên xe rời đi tự nhiên nhớ đến Lạc Dư.
- Cha, người có thể giúp con cứu một người nữa không.
- Vẫn còn?
Cha Vân kinh ngạc nhưng ông không nói nhiều, cũng không hỏi người bắt là ai, có thế lực như thế nào lập tức đồng ý.
- Nhanh lên.
Lúc này trùng hợp thay Nhan Mặc lại cũng không có ở nhà.
- Mau lên.
Lạc Dư được người Vân gia nâng ra ngoài, Vân Duật nhìn cậu mở to mắt.
- Lạc Dư, sao cậu còn thảm hơn cả tôi vậy.
Lạc Dư thở dốc bước chân không vững trèo lên xe.
- Cậu cũng có kém tôi là bao đâu, nghe Nhan Mặc nói tên Doãn Phong kia cũng xây tầng hầm? Chắc chưa có xong đi? Nếu không thì cậu cũng không an nhàn như vậy.
Khóe miệng Vân Duật co quắp, hắn nuốt một ngụm nước bọt run rẩy nói.
- Đùng nói với tôi là bộ dạng này của cậu! do căn hầm đó gây ra.
Lạc Dư lắc đầu.
- Căn hầm đó làm gì giỏi như vậy, nếu không nhờ vào bàn tay của tên Nhan Mặc đó thì tôi sao có thể tàn tạ như thế này cơ chứ.
Cậu nghiến răng ken két nói, Vân Duật rụt cổ vội vàng thúc giục.
- Mau đi, mau đi, không thể để hai tên đó bắt được chúng con, cha, tạm biệt.
Cha Vân gật đầu, xe bắt đầu khởi hành dùng tốc độ tên bắn chạy đến sân bay.
Cùng lúc đó tại Nhan thị, Nhan Mặc nhăn mày, mắt hắn giật giật không ngừng, tâm tình cũng bất an không yên.
- Làm sao vậy?
Nhan Mặc nghĩ đến cái gì đó, hắn lấy điện thoại ra bật camera trong nhà lên muốn nhìn Lạc Dư.
- Đâu rồi?.