Máy bay chuẩn bị cất cánh, âm thanh lạnh băng đột ngột vang lên khiến Lạc Dư ngây ngẩn cả người, vội vàng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- /Ting/
/ Độ hảo cảm 0%/
/ Độ hảo cảm 10%/
/Độ hảo cảm 30%/
/ Độ hải cảm 50%/
/ Độ hảo cảm 80%/
250 trong không gian cả người lâng lâng, cách này thực sự hữu hiệu, tuyệt vời.
Lạc Dư thất thần nhìn người đang đứng sau hàng rào, nước mắt cũng vô thức rơi xuống, lúc tôi còn ở thì cậu không chịu thừa nhận tình cảm của mình, lúc tôi đi thì lại như vậy, Nhan Mặc, cậu đúng là tên ngốc.
Nhan Mặc đứng lặng người một lúc lâu, máy bay đã biến mất phía chân trời, hoàng hôn buông xuống nhưng chân hắn vẫn chẳng chịu nhúc nhích dù chỉ một chút.
- Phù.
Hắn hít sâu một hơi, cụp mắt yên lặng quay đầu về nhà.
- Nếu con muốn sang bên đó thì ta giúp con làm thủ tục.
- Không cần.
Nhan Mặc ngắt lời cha mình, hắn đi lên lầu vào trong căn phòng của hai người, hương quýt trong phòng vẫn còn rất nồng.
Hắn nằm xuống giường ôm vùi đầu siết chặt chiếc gối tham lam hít hà hương vị quen thuộc mà hắn ngày nhớ đêm mong.
- A Dư.
Miệng hắn lẩm bẩm cái tên lúc trước hắn ghét cay ghét đắng, hắn cần thời gian, hiện tại hắn còn chưa xác định được tình cảm mình đối với Lạc Dư, thời gian sẽ giúp hắn chứng minh được mọi thứ.
1 năm sau, tại Mỹ quốc.
- Oa, Tiểu bảo bối Lạc Lạc, tôi nhớ cậu chết mất.
Vân Duật mếu máo chạy đến ôm Lạc Dư.
- Vô Danh, không, Vân Duật, cậu đến tìm tôi có chuyện gì à?
Lạc Dư nghi hoặc nhíu mày nhìn bộ dạng tơi bời hoa lá của hắn.
Vân Duật đẩy người ra ngang nhiên bước vào phòng, tìm một chỗ vừa ý ngồi xuống lôi điện thoại ra vừa nghịch vừa nói.
- Tôi cũng đến nơi này du học, cho tôi ở nhờ chỗ cậu nha.
Lạc Dư giúp người kéo hành lí vào trong nhà nghe thấy vậy không nhịn được cau có.
- Không được, cậu đâu có thiếu tiền, thuê chỗ khác mà ở.
Vân Duật nhảy cẫng lên phản đối.
- Tôi không muốn, tôi muốn ở với cậu cơ, tiểu bảo bối Lạc Lạc, sao cậu có thể tàn nhẫn đuổi tôi đi như vậy chứ, hức hức.
Vân Duật ăn vạ gào lên, da mặt hắn từ trước đến giờ đều rất dày, hình tượng? Ha, có thể cho hắn chỗ ăn chỗ ở sao.
- Tôi giúp cậu thuê nhà.
- Không.
Vân Duật kiên quyết nói, hắn chính là trốn đi đó, tiền mặt trên người chẳng có bao nhiêu, tài khoản vì cãi nhau với lão cha nhà mình nên cũng bị đóng băng, hắn bây giờ quả thực là nghèo kiết xác, rời khỏi đây thì có mà chết đói.
- Cậu!
Vân Duật xoay quanh Lạc Dư lấy lòng, làm nũng đến khi cậu chấp nhận cho mình ở lại mới thôi.
Hì hì, chỗ ăn chỗ ở hắn không phải lo nữa rồi.
- Vậy tôi đi dọn đồ vào phòng.
Hắn vui vẻ chạy đi tìm phòng, nhưng sắc mặt hắn lập tức biến đổi ngay khi nhìn thấy bữa tối mà Lạc Dư chuẩn bị.
- Lạc Lạc, đây là bữa tối của cậu?
- Ừm, có vấn đề gì sao.
Lạc Dư gật đầu đẩy bát mì tôm về phía ăn.
- Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.
Vân Duật nuốt không trôi cái thứ này, hắn sị mặt nhìn Lạc Dư.
- Trong nhà không lẽ có gạo hay rau thịt gì sao.
Lạc Dư cảm thấy phiền toái, cậu chỉ tay vào trong bếp.
- Trong đó không thiếu, chỉ có điều tôi không biết nấu ăn nên không dự trữ nhiều, cậu biết làm thì làm đi, tôi ăn ké.
Vân Duật đặt bát mì tôm xuống chạy vào trong bếp nhìn một hồi, hắn và Nhan Mặc chơi với nhau từ nhỏ, người này học cái gì thì ngươi kia nhất định phải học theo.
Chính vì vậy, Vân Duật hắn tài nghệ tuy không cao nhưng những món ăn đơn giản đều có thể làm được.
- Oa.
Lạc Dư nhìn đồ ăn Vân Duật làm ra nuốt nước bọt.
- Tôi ăn trước.
Chưa đợi người ra cậu đã cầm đũa lên gắp lia lịa, Vân Duật nhìn thấy hét ầm lên.
- Lạc Dư, ai cho cậu ăn đồ ăn của tôi hả, cút, không được ăn nữa.
Hai người tranh giành người tới ta đi, nhưng Vân Duật đánh sao lại người hằng ngày làm bạn với những cú đấm như Lạc Dư chứ, chưa đến năm phút hắn liền bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
- Hức.
Lạc Dư mặc kệ, cậu vui vẻ chén hết đồ ăn trên bàn, lâu lắm rồi cậu chưa được ăn những món này, thật hoài niệm quá đi.
Ba ngày sau,
Lạc Dư cùng Vân Duật đến trường, vừa bước vào cổng đã có một người chạy đến trước mặt hai người.
- Đồng học Lạc Dư, tôi có thể mời cậu ăn sáng không.
Giọng người đàn ông đó rất hay, ấm áp khiến người ta bất giác chìm đắm, nhưng nó lại không có tác dụng với Vân Duật bên cạnh.
- Ăn cái đầu ngươi, muốn ăn đấm?
Lạc Dư vội vàng giữ người lại cười gượng gạo nhìn nam nhân trước mặt.
- Ừm, xin lỗi, tôi ăn sáng rồi, để hôm khác đi.
Người đàn ông đó biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp nên chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi rời đi.
- Lạc Dư, tên đó nhìn một cái là biết người không đứng đắn gì rồi, cậu cản tôi đánh hắn làm gì.
Lạc Dư đau đầu, cậu đặt tay lên vai cậu ta nhàm chán nói.
- Người học ở đây thân phận ai nấy đều rất cao, cậu đừng có gây phiền phức cho tôi có được không.
Dừng một chút cậu lại nói tiếp:
- Hơn nữa! cậu nhỏ con thế này, liệu đánh lại người ta không.
Cả người Vân Duật cứng đờ, hắn trợn mắt nhìn Lạc Dư gằn giọng.
- Tiểu bảo bối Lạc Lạc, cậu muốn chế giễu tôi thì ra chỗ khác, đừng có nói những lời như vậy khi có sự hiện diện của tôi nghe chưa.
Lạc Dư nhún vai,
- Biết rồi, tôi đưa cậu đi nhập học.
Cậu mang theo Vân Duật đến phòng hiệu trưởng, đúng lúc trong đó cũng có người.
- Lạc Dư, là cậu à.
Vân Duật sị mặt, lại thêm một đứa nữa.
- Vị này là!
Người nam nhân này có đôi mắt màu xanh dương vô cùng đẹp, Lạc Dư cảm thán, bên trong mắt anh ta giống như có cả một đại dương mênh mông vậy.
- Cậu ấy là!
Lạc Dư chưa kịp giới thiệu thì Vân Duật đã xen vào chống nạnh.
- Ông đây là chồng cậu ấy, biết điều thì cút xa ra.
Lạc Dư:
- !
Cậu có chồng từ bao giờ vậy.
.