Hệ Thống Công Lược Anh Em Tốt

Chương 19




Ánh mắt Hàn Dật u ám nhìn Lạc Dư, anh không hề muốn làm ca ca gì đó đâu, A Dư à.Cái

anh muốn đó là...làm chồng của em, muốn em chỉ thuộc về một mình anh, muốn em... ngoan ngoãn ở dưới thân anh...rêи rỉ..

Lạc Dư vui vẻ nói, cậu cũng không biết rằng lời nói lấy lòng Hàn Dật của mình lại chính là một trong những nguyên nhân khiến mình phải nằm lì trêи giường suốt ba ngày liền.

Hàn Dật cầm tay Lạc Dư kéo cậu đi về phía trước nói:

- A Dư, chúng ta về thôi.

Lạc Dư nhìn Hàn Dật rồi lại nhìn tay mình đang bị anh nắm, cậu cười tít mắt nắm chặt lấy tay anh chạy chậm theo sau.

Lạc Dư " oa " lên một tiếng, cậu quăng cặp đi rồi nhào lên ghế sô pha không chịu dậy, mệt quá đi a.

Hàn Dật buồn cười nhéo nhéo mũi cậu nói:

- A Dư, em đừng có lười biếng a, mau dậy, mau dậy.

Mặt Lạc Dư sị xuống, nhưng cậu không dám làm trái lời Hàn Dật, cậu thở dài thườn thượt cuối cùng cũng đành phải bất đắc dĩ ngồi dậy, đem đồ vào phòng cất rồi đi tắm.

Hàn Dật nheo mắt cười, anh đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

Đợi đến khi làm xong tất cả anh mới cởi tạp dề ra đi vào phòng gọi Lạc Dư.

Sắc mặt anh lập tức trở nên âm trầm đứng ở cửa nhìn người đang thích thú nói chuyện điện thoại, đến ngay cả anh vào cũng không biết.

Lạc Dư cười cười đến đau cả bụng, nói:

- Tôi nói nha, Vương Chi Hạo, cậu từ bao giờ có khiếu hài hước vậy, tôi không biết a, hahaha.

- Đương nhiên, tôi là ai chứ, cái gì tôi cũng có thể cân hết.

Vương Chi Hạo bên kia vểnh mặt lên kiêu ngạo nói, cậu ta không biết mình đã trêu phải một tôn sát thần, để rồi bị... bẻ, cong luôn.

Hàn Dật cười lạnh, hừ, A Dư, tôi vốn dĩ muốn tạm tha cho em, nhưng ...

Hàn Dật quay đầu đi ra ngoài,anh đến bên tủ lạnh, từ trong đó lấy ra một chai rượu vang đỏ , lại lấy thêm hai chiếc ly từ trong tủ ra đặt lên trêи bàn.

Đúng lúc này, Lạc Dư từ trong phòng đi ra, cậu mặc một chiếc áo sơ mi, nha, lát nữa cậu phải ra ngoài gặp Vương Chi Hạo một chút,cũng chẳng biết có chuyện gì a, sao lại muốn gặp cậu cho bằng được chứ .

Lạc Dư gật gù chạy vào phòng ăn, cậu vừa đi vừa tủm tỉm cười vui vẻ. Ánh mắt Hàn Dật nheo lại nguy hiểm, nói chuyện với tên đó vui như vậy sao.

Lạc Dư chạy đến bàn ăn ngồi xuống, cậu nghi hoặc nhìn Hàn Dật vẫn đang ngẩn ngơ đứng một bên, nói:

- Dật ca ca, anh sao vậy a, mau ăn thôi.

Hàn Dật hồi phục tinh thần mỉm cười ngồi xuống đối diện cậu, anh cầm lấy chai rượu mở nắp rồi rót vào hai ly, nói:

- A Dư, uống thử đi.

Lạc Dư nhìn thứ chất lỏng màu đỏ trong ly tò mò :

- Dật ca ca, đây là thứ gì a.

- ... Nước ngọt, uống... rất ngon.

Lạc Dư nghe thấy anh nói vậy liền cầm ly lên thử một chút. Mắt lập tức cậu sáng lên, không tệ a, rất ngon.

Cậu uống cạn ly rượu trong tay, nói:

- Dật ca ca, em muốn nữa.



Hàn Dật cười gian sảo, anh vừa rót rượu vừa nói:

- Cái này không thể uống nhiều, thêm một ly này nữa thôi nha.

Lạc Dư gật đầu lia lịa, mặt cậu bây giờ đã bắt đầu đỏ lên, tửu lượng của cậu thật sự không còn gì để nói nữa, quá kém.

Uống xong ly thứ hai, đầu óc Lạc Dư bắt đầu quay cuồng, cậu mơ hồ nhìn Hàn Dật, nói:

- Dật ca ca ? sao có đến mấy Dật ca ca a.

Hàn Dật cười dịu dàng ôm lấy cậu nói:

- Ngoan, A Dư, em mệt rồi chúng ta đi nghỉ ngơi nha.

Không để Lạc Dư kịp phản ứng thì Hàn Dật đã bế cậu lên hướng tới phòng ngủ đi tới. Anh đặt cậu lên giường, bàn tay nóng bỏng của anh không an phận mà di chuyển vuốt ve lưng cậu.

Anh hôn hôn lên mí mắt cậu khàn khàn, nói:

- A Dư, em nói xem tôi là ai nào.

Lạc Dư ngửi mùi bạc hà trêи người Hàn Dật cười hì hì nói:

- Dật ca ca, là anh a.

Hàn Dật bật cười vừa hôn hôn lên khóe miệng cậu vừa nói:

- A Dư đoán đúng rồi, phải được thưởng a.

Tay anh bắt đầu di chuyển, lướt qua sương quai xanh, tháo nút áo đầu tiên trêи người cậu. Một tay khác cũng không chịu yếu thế luồn vào trong áo Lạc Dư vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cậu.

Lạc Dư bị sự nóng bỏng của anh làm tỉnh táo lại. Cậu ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi lùi ra xa tránh khỏi bàn tay Hàn Dật.

Đầu óc Lạc Dư đã thanh tỉnh hơn nửa, cậu không thể để Hàn Dật phát hiện ra thân thể dị dạng này của mình được, anh ấy nhất định sẽ coi cậu là quái vật mà chán ghét, bỏ rơi cậu... giống như ba mẹ cậu đã vứt bỏ cậu vậy.

Hàn Dật thấy Lạc Dư bài xích mình như vậy thì sắc mặt tối lại, anh hạ giọng nói:

- A Dư, qua đây.

Lạc Dư lắc đầu càng lùi về đằng sau. Hàn Dật âm trầm đứng dậy tiến về phía Lạc Dư, cậu hét lên, đứng dậy muốn chạy ra ngoài,nhưng cậu làm sao có thể nhanh bằng Hàn Dật chứ. Cậu chưa kịp chạm tay vào cánh cửa đã bị Hàn Dật bắt lấy vứt lên giường.

Lạc Dư khóc nấc lên:

- Dật ca ca, đừng, đừng như vậy mà.

Hàn Dật đau lòng ɭϊếʍ đi những giọt nước mắt đang rơi lã chã trêи gương mặt non nớt, xinh đẹp của cậu, nói:

- Ngoan, A Dư nghe lời anh được không, như vậy chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không xa cách nữa.

Lạc Dư Lắc đầu, cậu không muốn bị anh nhìn thấy cơ thể này của mình, không muốn.

Hàn Dật tức giận :

- A Dư, em là của anh, là của anh, anh sẽ không để kẻ khác chiếm được em, không bao giờ.

Anh tiến lấy giữ chặt lấy cậu, " xoẹt " một tiếng, chiếc áo sơ mi của Lạc Dư lập tức chia năm sẽ bảy.

Hàn Dật ngơ ngác, anh đang nhìn thấy cái gì vậy, sao, sao ngực A Dư lại giống ngực con gái vậy.

- Aaaaa...



Lạc Dư khóc lớn kéo chăn phủ kín người mình,nói:

- Cút, cút đi, tôi là quái vật, Dật ca ca nhất định không cần tôi nữa... huhu.

Hàn Dật nhất định không cần cậu nữa ,không cân nữa. Lạc Dư càng nghĩ càng không không không chế được mà run lẩy bẩy.

Hàn Dật hoàn hồn ôm lấy cậu,nói:

- A Dư, đừng khóc, em không phải quái vật, anh không ghét em, anh yêu em,yêu em.

Hàn Dật dỗ dành, từ từ kéo cậu ra khỏi chăn, anh dịu dàng hôn lên môi cậu, anh sao có thể ghét A Dư được chứ, anh vui còn không kịp nữa là, A Dư là song tính sao.

ɖu͙ƈ vọng cùng tính tò mò của Hàn Dật bị khơi dậy, anh cúi xuống thử dùng lưỡi ɭϊếʍ láp hai hạt đậu đỏ, dần dần anh không khống chế được mà bắt đầu gặm cắn hai tiểu bánh bao còn chưa phát ɖu͙ƈ hoàn chỉnh của Lạc Dư.

Hương thơm của quýt cùng mùi rượu hòa quyện với nhau khiến không khí trong phòng càng trở nên nóng bỏng. Lạc Dư thở hồng hộc, hô lên:

- Dật ca ca, đừng ... đừng như vậy, kì quái, thật kì quái... a~

Hàn Dật không những không dừng lại, anh ɭϊếʍ láp càng hăng say, đại điểu dưới thân đã căng cứng đến phát điên. Mắt anh đỏ bừng, nhanh chóng cởi bỏ hết quần ào trêи người mình cùng Lạc Dư.

Lạc Dư bị anh hôn đến mơ mơ hồ hồ, kɧօáϊ cảm xa lạ ập đến khiến cậu không chịu nổi kêu lên:

- Aaa~ ... Dật, Dật ca ca ~

Hàn Dật chịu kϊƈɦ thích, anh một đường đi xuống để lại vô số dấu vết của mình trêи người cậu.

Anh hứng thú quan sát tiểu động bị tiểu Lạc Dư che khuất, khuôn mặt anh dán sát vào,hơi thở ấm nóng khiến tiểu động ẩm ướt *** **** tỏa ra hương quýt nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi Hàn Dật, hơi thở anh càng ngày càng thô nặng, dồn dập.

Anh ôm Lạc Dư ngồi dậy, hôn lên mí mắt cậu, nói:

- A Dư, giao cho anh, thả lỏng.

Hàn Dật tìm tòi hôn lên môi Lạc Dư, anh đem một ngón tay chen vào trong tiểu ***** nhỏ hẹp ẩm ướt..... hai ngón.. ba ngón...

Mắt Lạc Dư mở lớn, miệng cậu bị Hàn Dật chặn lại, chỉ phát ra tiếng " a~.. a" nhỏ vụn. Nước mắt cậu chảy xuống, đau, đau quá, Lạc Dư gục đầu lên vai Hàn Dật lẩm bẩm :

- Dật ca ca, A Dư, đau, đau...hức.

Hàn Dật đau lòng, anh đưa tay cầm lấy tiểu Lạc Dư vuốt ve, đợi đến khi cảm nhận tiểu ***** dần thả lỏng thì anh bắt đầu luận động. Lạc Dư yếu ớt :

- Chậm, chậm một chút...Dật ca ca.. a~

- Trướng quá ...

Đau đớn qua đi, nơi nào đó của Lạc Dư lại cảm thấy trống vắng,ngứa ngáy khó chịu, cơ thể cậu khẽ vặn vẹo, hô:

- Dật ca ca, ngứa..ngứa quá..

Hàn Dật thở dốc, anh đè cậu xuống giường không chút do dự mà đâm lút cán, Hàn Dật trầm thấp nói:

- A Dư, còn ngứa sao, hửm...

Hàn Dật đem đại điểu của mình di chuyển đến từng vị trí, dường như anh đang tìm cái gì đó. Đột nhiên :

- aaa, đừng, đừng chạm vào chỗ đó...

Hàn Dật cười ma mị, tìm thấy rồi. Anh hung hăng hướng tới điểm mẫn cảm của của cậu mà đánh tới, Lạc Dư há to miệng :

- aaa, đừng....

Một dòng nước ấm áp trào ra, mắt Lạc Dư đờ đẫn không có tiêu cự. Hàn Dật hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm giác muốn xuất ****, anh thở hồng hộc, không dừng lại mà tiếp tục ra vào thêm mấy trăm cái rồi hướng đên nơi sâu nhất của Lạc Dư bắn ra.