Nhan Mặc mang theo Lạc Dư rời khỏi nhà ăn, Vân Duật nhìn bóng lưng hai người rồi quay sang quan sát Doãn Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại nơi cất chứa tiểu Doãn Doãn một lúc lâu mới chịu rời đi.
- Cậu tên là gì vậy? Tôi nghe bọn họ nói cậu tên Doãn Phong đúng không, tên rất hay.
Dừng một chút hắn liền nói tiếp.
- Vẻ ngoài tuy không có đẹp bằng A Dư nhưng cũng không tệ, có nét hoang dã, đúng là kiểu tôi thích.
Doãn Phong kéo ghế ngồi xuống chỗ của Lạc Dư vừa này cười cười, ha, một tiểu bạch kiểm mà dám ăn nói như vậy với bổn thiếu gia, còn cái ánh mắt đó nữa, thật khiến người khó chịu mà.
- Cậu không cần biết tôi là ai, chỉ cần tôi biết cậu là được rồi.
Doãn Phong nheo mắt nguy hiểm nhìn chăm chú vào khuôn mặt lãng tử của Vân Duật.
- Muốn ăn th*t không?
- Hửm?
Vân Duật cong môi, từ "thịt" đó không phải "thịt" mà hắn nghĩ đó chứ.
- Muốn.
Vân Duật bị mê hoặc gật đầu đồng ý, bàn tay hắn không an phận bắt đầu sờ mó Doãn Phong, những ngón tay linh hoạt không dừng lại chậm rãi khiêu khích tiểu Doãn Doãn.
- Tôi muốn ăn ngay bây giờ.
Hơi thở ấm nóng phun vào tai Doãn Phong khiến cậu ta không nhịn được rùng mình một cái.
- Ha.
Doãn Phong cười lạnh, cậu ta bình tĩnh đẩy người ra một tay nắm cằm Vân Duật, âm thanh từ miệng cậu ta phát ra đủ để hai người nghe thấy.
- Không hối hận?
Vân Duật xán lại, khoảng cách giữa hai người gần như là không có.
Hắn dùng hùng ưng của mình chọc chọc vào đùi Doãn Phong trêu ghẹo.
- Hối hận? Sao có thể chứ, tôi cũng đâu phải hòa thượng, mĩ nhân dâng đến tận miệng còn không ăn thì làm sao đáng mặt đàn ông a.
Những học sinh xung quanh tò mò nhìn hai người nhưng tên Vân Duật này kĩ nghệ rất điêu luyện, hoàn hảo tránh thoát được cái nhìn soi mói của bọn họ, xem ra đây cũng chẳng phải lần đầu hắn làm chuyện như thế này.
- Chúng ta đi chỗ khác.
Vân Duật không muốn nhẫn nhịn nữa, hắn muốn ăn người này ngay bây giờ.
- Chậc.
Doãn Phong chế nhạo nhếch môi nhàn nhạt cười, cậu ta chưa thấy ai ngu xuẩn như vậy.
- Nhưng tôi muốn ăn "th*t" ở đây cơ ~
Giọng nói nũng nịu của Doãn Phong làm cho Vân Duật nhiệt huyết sôi trào, hắn nheo mắt khàn khàn nói:
- Chỉ cần em không sợ mọi người bàn tán là được.
Doãn Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Sợ? chữ này không có trong từ điển của tôi.
- Không ngờ em lại thích "làm" trước mặt nhiều người, nhưng không sao! tôi cũng muốn thử sự mới lạ này.
Vân Duật hô hấp dồn dập nói, hắn đưa tay vuốt ve muốn chui vào trong áo.
- Ấy.
Bàn tay hư hỏng bị Doãn Phong bắt lại, ánh mắt cậu ta lóe lên tia xảo trá.
- Bạn học Vân, hình như cậu hiểu lầm ý tôi rồi.
Vân Duật nhíu mày khó hiểu,
- Hiểu nhầm?
Không phải muốn làm chuyện đó sao, hiểu lầm cái gì chứ.
Vân Duật nghĩ ngợi, đây là muốn chơi lạt mềm buộc chặt? Muốn làm "thiếu nữ" e thẹn bị bắt nạt với bá đạo tổng tài?
- Em thích chơi trò này thì tôi chiều.
Doãn Phong đơ mặt, chiều cái gì, biết "thịt" cậu nói là "thịt" gì không hả, tên thần kinh này.
- Tôi!
- Tôi cho phép em ngủ với tôi.
Doãn Phong chưa kịp nói gì thì Vân Duật đã làm thêm một câu, hắn cắn cắn tai cậu ta mất kiên nhẫn nhíu mày.
- Như vậy được rồi chứ, chúng ta nên vào chuyện chính thôi.
Doãn Phong thật muốn đấm chết tên này, cậu ta và Vân Duật lâm vào tình thế giằng co, một người nhất quyết muốn ăn "thịt" một người thì lại không chịu cho.
- Vân Duật, cậu cút đi.
Doãn Phong tức đến điên người, cậu ta ra hiệu ép Vân Duật ngồi im.
- Tôi sẽ cho cậu ăn th*t, ngồi im đấy cho tôi.
Vân Duật sị mặt ra nhưng người ta không cho thì chỉ có nhịn thôi chứ biết làm thế nào bây giờ.
- Nhanh lên.
Doãn Phong cười hờ hờ quay đầu đi lấy đồ ăn.
15 phút sau,
Rầm
- Th*t của cậu đây, ăn đi.
Doãn Phong bê một nhát mười đĩa thịt bò cỡ lớn đặt trước mặt Vân Duật cong mắt cười nói.
- !
Vân Duật đần mặt ra nhìn đống thịt bò, hình như có gì đó sai sai, hắn muốn ăn là "thịt" của Doãn Phong chứ có phải thịt bò đâu, đùa gì kì vậy.
- Doãn Phong, cậu định cho tôi ăn cái này thật đó à.
Vân Duật ngây thơ nói, Doãn Phong gật đầu một cái rụp,
- Đương nhiên, tôi hỏi cậu có muốn ăn thịt không thì cậu bảo có còn gì, giờ tôi mang ra rồi đó, ăn đi.
Vân Duật khổ sở nhìn cái thứ đứng thẳng dưới thân, hắn muốn giải quyết cái thứ bên dưới này cơm.
- Không ăn được không.
Doãn Phong lắc đầu,
- Tôi nói cậu đó, lão đại giao cho tôi xử lí cậu, đây chính là hình phạt mau ăn đi, nếu không tôi kiếm hình phạt khác cậu còn khổ hơn.
Vân Duật tưởng Doãn Phong đang tìm cách giúp mình thoát tội, mắt hắn sáng lấp lạnh nhìn cậu ta.
- Tiểu Doãn Phong, em thật tốt.
Doãn Phong cười giảo hoạt, cậu ta là người thích làm việc "tốt" mà, ha ha.
- Mau ăn đi, lỡ Lạc Dư đổi ý trừng phạt cậu là tiêu đời đó.
- Ừm, ừm, tôi ăn ngay đây.
Doãn Phong đứng một bên nhìn hắn ta từng ngụm từng ngụm ăn hết mười đĩa thịt bò.
- Oa, no quá.
- Ăn xong rồi?
Doãn Phong nhìn thấy nhưng vẫn hỏi, Vân Duật đỡ eo gật đầu.
- Ăn xong rồi, chúng ta đi được rồi chứ.
Hắn chớp mắt ngây ngô nhìn Doãn Phong.
- Ha hả, vẫn còn một ít nữa, cậu ăn nốt rồi chúng ta đi.
Doãn Phong bê ra mười đĩa thịt bò đã chuẩn bị từ lâu đặt lên bàn.
- Mời.
Sắc mặt Vân Duật tái đi, cả người hắn ta cứng ngắc không cử động được.
- Tiểu Doãn Phong, em!
- ĂN.
Doãn Phong trợn mắt, cây gậy trên tay như có như không đập vào lưng Vân Duật.
- Nếu trong vòng 15 phút cậu không ăn hết thì ăn thêm mười đĩa nữa.
- Oa, Doãn Phong, tôi sai rồi ~
- Biết sai là tốt, tôi thưởng cậu thêm mười đĩa, cứ bình tĩnh mà ăn.
.