Lạc Dư rời khỏi tiểu viện bỏ hoang đó, cảm xúc tiêu cực trong người làm cậu chẳng có tâm trạng đi chơi nữa.
- Đi về.
Lạc Dư trở về, Áo Tư Nhĩ Đặc nhìn cậu xị mặt ra thì buồn cười hỏi:
- A Dư, sao vậy, chơi không vui sao.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng dậy giúp cậu phủi những bông tuyết đang bám trên vai xuống đất, hắn nhăn mày,
- Còn nữa, áo choàng của ngươi vứt đi đâu rồi.
Lạc Dư không nghe hắn nói, cậu cởi ngoại bào ra rồi chui lên giường chùm chăn.
Bàn tay Áo Tư Nhĩ Đặc ở giữa không trung cứng ngắc hạ xuống.
- A Dư, ta có làm gì ngươi đâu, sao lại giận ta.
Áo Tư Nhĩ Đặc trèo lên giường ôm lấy cục chăn bông nói, Lạc Dư phụng phịu:
- Ta muốn gặp cha mẹ.
Động tác trên tay Áo Tư Nhĩ Đặc khựng lại, hắn cười cười,
- A Dư, ai nói gì với ngươi à, tự nhiên muốn cha mẹ là sao.
- Thì ta muốn gặp cha mẹ đó, ta có mà.
Lạc Dư dùng ánh mắt cún con nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc,
- Cho ta đi gặp họ đi, một chút thôi, không, chỉ cần nhìn thấy mặt là được rồi.
Ánh mắt Lạc Dư quá sáng, nó làm cho Áo Tư Nhĩ Đặc không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.
- Đợi một thời gian nữa, ta sẽ đưa ngươi đi.
- Thật sao.
Lạc Dư bật người dậy cười hì hì hỏi, Áo Tư Nhĩ Đặc nhếch môi cười,
- Chỉ cần A Dư ngoan là được.
Lạc Dư gật đầu lia lịa,
- Ta sẽ ngoan, ngươi không được thất hứa đâu đó.
- ! ừm, ta biết rồi.
Lạc Dư vui vẻ, Áo Tư Nhĩ Đặc hôn lên trán cậu một cái rồi nói:
- Ta đi xử lí tấu chương.
- Được.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng lên, Lạc Dư nhìn hắn ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ quá.
Lạc Dư vừa nằm xuống đầu óc bắt đầu mê man, Áo Tư Nhĩ Đặc gõ gõ bàn, một hư ảnh màu đen xuất hiện trước mặt hắn cung kính cúi đầu,
- Ta muốn biết vừa nãy A Dư đã đi những đâu.
Người áo đen biến mất, Lạc Dư nằm trên giường trán toát mồ hôi lạnh,
"Hai người là ai?"
Lạc Dư nhìn hai người một nam một nữ trước mặt nghi hoặc, người nam nhân đó dường như nghe được tiếng của cậu từ từ quay đầu lại.
- A.
Lạc Dư giật mình tỉnh giấc, cả người không khống chế được run lẩy bẩy, Áo Tư Nhĩ Đặc thấy vậy liền đặt tấu chương trên tay xuống chạy đến chỗ Lạc Dư.
- A Dư, không sao chứ.
Hai hàng nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuống, cậu vô lực dựa vào lồng ngực Áo Tư Nhĩ Đặc không phát ra âm thanh nào.
- A Dư.
- Ta! không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.
Lạc Dư nhắm mắt nhớ lại thảm cảnh của người nam nhân trung niên đó, cả người đều là những vết thương lớn nhỏ, nó không ngừng chảy máu, đem cả người ông ta nhuộm thành một huyết nhân, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ được.
Người đó là ai?
Lạc Dư bắt đầu chán ghét việc không có kí ức, những người quan trọng đều quên, những thứ khắc ghi vào trong lòng cũng biến mất không một chút vết tích.
Mấy ngày liền Lạc Dư đều mơ thấy hai người đó, Áo Tư Nhĩ Đặc không an tâm gọi ngự y đến chuẩn đoán cho cậu nhưng chẳng có đáp án nào khiến hắn hài lòng cả.
- Cút, cút hết cho trẫm.
Lạc Dư thấy hắn tức giận như vậy liền nhăn mặt nhăn mũi,
- Đừng giận, ưm, qua đây ngủ với ta đi.
Lạc Dư dùng hai mắt gấu trúc nhìn hắn, Áo Tư Nhĩ Đặc bất đắc dĩ đi qua ôm cậu vào lòng nhẹ giọng,
- Ngủ đi, ta canh cho ngươi.
- Ừm.
Lạc Dư vừa nhắm mắt lại nhìn thấy hai người đó, lần này cậu phải hỏi cho rõ mới được.
- Hai người là ai?
Một nam một nữ đó đứng lặng một chút rồi cũng nhau quay đầu lại, gương mặt người nam nhân đó Lạc Dư đã nhìn mấy lần, cũng không còn sợ hãi nữa.
Còn người phụ nữ kia thì đây là lần đầu Lạc Dư nhìn thấy bà ấy.
- Ngươi! ngươi không phải người ở biệt viện đó sao.
Lạc Dư mở to mắt, đây chính là phụ nhân cậu nhìn thấy ở tiểu viện bỏ hoàng mấy ngày trước, bà ấy sao lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu, rốt cuộc thì hai người có quan hệ gì.
- Ư.
Đầu Lạc Dư lại bắt đầu đau, những mảnh vỡ vụn vặt lướt qua nhưng dù cậu có cố gắng như nào cũng không nắm bắt được.
- A a a.
- A Dư, A Dư, mau tỉnh lại.
Lạc Dư thở hồng hộc mở mắt ra, cậu nức nở ôm chặt lấy Áo Tư Nhĩ Đặc nói:
- Ta không ngủ nữa đâu, không ngủ nữa đâu.
- Được, không ngủ thì không ngủ, ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo.
Lạc Dư ủy khuất gật đầu, Áo Tư Nhĩ Đặc khoác cho cậu một chiếc áo choàng rồi cùng nhau ra ngoài.
Hai người đi mãi đi mãi, Áo Tư Nhĩ Đặc để Lạc Dư ngồi trong một cái đình bên cạnh ao sen cười sủng nịnh,
- Muốn ăn đồ ăn ta làm không?
Lạc Dư nghiêng đầu,
- Ngươi biết nấu ăn?
- Đương nhiên.
Lạc Dư nằm bò ra bàn nói:
- Vậy phải nhanh lên nha.
- Được, ở đây đợi ta.
Áo Tư Nhĩ Đặc đến ngự thiện phòng, Lạc Dư ngồi một lúc liền chán muốn đi xung quanh xem.
- Sao nơi này lại bị khóa vậy.
Lạc Dư đứng trước một căn phòng nghịch nghịch ổ khóa, cậu không nhịn được tò mò, bên trong có thứ gì mà phải khóa kĩ như vậy a.
Cạch
Lạc Dư dùng nội lực phá khóa bước vào,
- Quan tài?
Trái tim trong lồng ngực đậm thình thịch, dường như có thứ gì đó đang lôi kéo Lạc Dư đi đến bên cạnh quan tài mở nó ra.
- !
Là người nam nhân đó, Lạc Dư ngây người, cổ họng không hiểu sao lại trở nên nghẹn ứ, lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn khiến sắc mặt cậu trắng bệch.
Lạc Dư nhìn lệnh bài bên cạnh thi thể ngẩn người - Lạc đại tướng quân Lạc Nhật hoàng triều, đây!
- Phịch.
Lạc Dư ngã xuống đất, những mảnh vỡ trong đầu dần trở nên mạch lạc,
- Phụt.
Tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ, Lạc Dư lầm bẩm,
- Cha! là người.
.