Quân Minh Tịch nói xong liền đi về phía hai người,
- A Dư, em say rồi.
Lạc Dư bị hắn xách như xách một con mèo, tên này rốt cuộc có biết cái gì là ôn nhu không vậy, cậu nhớ không nhầm thì trước mạt thế hắn là tên sát gái, lời từ miệng hắn phun ra đều đem một đống nữ nhân thu phục a.
Nhưng mà!
Lạc Dư khổ não, không lẽ cậu sai, tên này chẳng khác nào mẹ cậu a, đồ đanh đá.
- Lại đang chửi tôi, đúng không.
Quân Minh Tịch trừng mắt, ở với tên này lâu như vậy hắn còn không hiểu cậu thì ai hiểu chứ.
- A, ta! ta không có, ngươi đừng có mà đoán bậy.
Lạc Dư ấp a ấp úng nói, cậu mới không thèm thừa nhận đâu, tên này không "tẩn "cậu một trận mới là lạ.
Ân Vũ đang muốn chạy theo hai người thì bị Giang Diệc Phong không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng cậu ta cản lại,
- Tiểu, Vũ, em lại muốn đi đâu, đừng quên chúng ta còn phải động phòng a.
Cả người Ân Vũ cứng ngắc,
- Phong! ta.
- Hừ, một tuần này em đừng mong xuống được giường.
Giang Diệc Phong lạnh lùng nói, sống lưng Ân Vũ phát lạnh,
- Không được, như vậy sẽ làm bảo bảo bị thương.
Giang Diệc Phong vốn chỉ định dọa Ân Vũ một chút nhưng bộ dạng hoảng loạn này của cậu ta lại làm hắn thích thú, giả bộ khổng hiểu,
- Bảo bảo, bảo bảo gì a.
Giang Diệc Phong cười híp mắt,
- Tên ngốc này, em là nam nhân, không có bảo bảo được đâu.
Ân Vũ tức giận phồng má, dám không công nhận sự tồn tại của bảo bảo, hức, tên đáng ghét,
- Có thật mà, ta thật sự có bảo bảo, ngươi sờ sờ thử xem.
Giang Diệc Phong nhéo mũi Ân Vũ,
- Em thèm bảo bảo đến nỗi đầu óc cũng có vấn đề rồi à, em, là nam nhân, không có con được, nghe, rõ, chưa.
Giang Diệc Phong làm bộ hung dữ nói, Ân Vũ không chịu,
- Oa, ngươi bắt nạt ta, ta không chơi với ngươi nữa.
Ân Vũ nức nở chạy đi, cậu có bảo bảo thật mà, sao lại không chịu tin cậu chứ.
Giang Diệc Phong xoa cằm, hình như hắn hơi quá rồi,
- Aiz, Tiểu Vũ, em đừng chạy, cẩn thận không đứa trẻ trong bụng bị thương đó.
Lời này của hắn quả nhiên hữu nghiệm, tốc độ của Ân Vũ chậm lại trông thấy,
- Không phải ngươi không tin sao.
Ân Vũ lau nước mắt nói, Giang Diệc Phong không nỡ, hắn thở dài,
- Đứa nhỏ trong bụng là của ta, ta làm cha nó sao không biết được.
- Ta!.
Ân Vũ rối rắm, Giang Diệc Phong ôm lấy cậu ta mềm giọng,
- Tên ngốc, em tưởng chuyện em và Lạc Dư làm ta và Quân Minh Tịch không biết gì sao.
Ân Vũ ngẩn ngơ,
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Giang Diệc Phong đụng trán cậu ta, nguy hiểm nói:
- Thứ thuốc khiến nam nhân mang thai đó là đích thân ta đút em uống, Tiểu Vũ, chắc em không quên đâu, đúng không.
- Ngươi! ngươi.
.
Ân Vũ há miệng, người đêm đó là Giang Diệc Phong, vậy, vậy đứa con trong bụng cũng là của hắn.
- Vợ à, ba người chúng ta sau này nhất định sẽ sống thật tốt.
Sống tốt hay không thì Ân Vũ không biết, cậu ta bây giờ chỉ muốn đi tìm Lạc Dư nói cho cậu ấy biết hai tên đàn ông kh*n nạn đang lừa bọn họ.
- Không được, ta phải đi tìm Lạc Dư.
Ân Vũ quay đầu chạy, Giang Diệc Phong còn muốn nói lời thâm tình thì bị câu này khiến sắc mặt đen đến không thể đen hơn.
- Ai cho em đi.
- Cút.
"! "
Một năm sau,
Bốp
- Thằng nhóc thúi, sao con lại giống Quân Minh Tịch thế hả, đáng lẽ phải giống người sinh ra con chứ.
Lạc Dư tức giận nhìn nhóc con được mấy tháng tuổi trước mắt,
- Ha ha.
- Cười cái gì mà cười, ngậm miệng lại cho ta.
Ân Vũ ôm bảo bảo bên cạnh nhìn cách dạy dỗ của Lạc Dư, khóe miệng cậu ta không ngừng co rút dữ dội,
- Lạc Dư, dù gì nó cũng mới sinh, da thịt non nớt!.
- Non cái gì mà non, có mà dày hơn cả da trâu ý, hừ.
- Ha ha.
Đứa nhóc tưởng Lạc Dư đang đùa với nó nên toét miệng cười.
- Cười, lại cười, a a a, thật muốn đánh con một nhát.
- Ha ha.
.
nha nha.
- Phụt.
Lạc Dư bị thằng nhóc đáng ghét này chọc cười,
- Nhóc thúi tha, giống y hệt lão cha của con vậy.
Bảo bảo của Ân Vũ cũng muốn chơi cùng, nó bắt đầu giãy giụa,.
truyện đam mỹ
- Nha! ba ba.
.
Nó chỉ tay lên giường nhìn Ân Vũ,
- bab.
.
a!
- Aiz, được rồi, chúng ta chơi cùng họ nha.
Ân Vũ bế theo đứa nhỏ của mình nhảy tót lên chiếc giường cỡ lớn.
- Í, để ta đi lấy đồ chơi.
Lạc Dư nhảy xuống giường lon ton chạy đi lấy đồ chơi Quân Minh Tịch chuẩn bị cho nhóc con của bọn họ.
- Ha ha.
- Hahaha.
.
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng cười, Lạc Dư cầm một con gấu bông đánh nhau với ba con khác,
- Da! đánh chết mi.
- Ha ha.
- Oa, ta chết rồi.
Quân Minh Tịch cùng Giang Diệc Phong trở về, hai người có việc cần bàn riêng,
- Hử?
Giang Diệc Phong ngó vào phòng Lạc Dư,
- Hình như họ chơi rất vui.
Giang Diệc Phong mắt chứa ý cười nói, Quân Minh Tịch nhếch môi,
- Lên đó nhìn họ một chút, một lúc nữa bàn chuyện cũng không muộn.
- Ừm.
Hai đứa nhóc đột nhiên ngừng lại, nó cười tít mắt,
- Ch.
.
a, cha!
Hai đứa nhóc này rất thông minh, vài tháng ngắn ngủi chúng nó cũng đã biết gọi cha mẹ mình.
- Bảo bối.
Hai người cũng không trốn một chỗ nhìn nữa mở cửa bước vào.
- Chơi, chơi.
- Được, chúng ra cùng chơi.
.