Ba ngày sau,
Rầm
Rầm
Đội quân dị năng của các căn cứ lớn cuối cùng cũng tìm đến, Ân Vũ xoa xoa eo đi tới xem,
- Em ra đây làm gì, mau vào trong nghỉ ngơi đi.
Giang Diệc Phong nhíu mày đỡ lấy cậu ta, Ân Vũ trợn mắt,
- Nếu ngươi làm nhanh chút thì ta cũng không ra nông nỗi này, hừ.
Quân Minh Tịch nhìn hai người ân ân ái ái sắc mặt đen lại, hắn nhìn về phía phòng thí nghiệm, A Dư, bao giờ em mới chịu ra đây, ta đói.
- TẤN CÔNG.
Quân Minh Tịch cười lạnh ra lệnh,
- Mau lùi lại.
Đàn tang thi nghe theo bắt đầu lùi dần về phía cửa thành.
Ầm
Ầm
- A a a.
Cách cổng thành chưa đến 500 mét, đám người dị năng giả hơn một nửa đều rơi xuống chiếc hố Quân Minh Tịch cho đám đàn em chuẩn bị sẵn.
Phập
Những mũi giáo nhọn không kiêng nể một nhát xuyên thủng cơ thể dị năng giả, trận chiến vừa bắt đầu, quân của mấy lão già kia đã bị diệt mất 1/3.
- Lên.
Quân Minh Tịch lạnh nhạt nói, đám tang thi do Thẩm Nhạc dẫn đầu dẫm lên những thi thể đã nấp đầy cái hố gần trăm mét xông ra.
Thẩm Nhạc cong môi, nếu đám người này bình tĩnh một chút thì chúng nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở, nhưng đáng tiếc!
- Gào.
Thẩm Nhạc liếc mắt nhìn người nam nhân trên tường thành, đây chắc chắn là tác phẩm của vị vương nào đó a, chậc.
- A a a.
Mấy vạn tang thi điên cuồng cắn xé, đội quân dị năng giả vốn không mạnh bằng tang thi, bây giờ lại thiệt hại gần một nửa,
- Rút, rút lui, mau lên.
Mấy tên đứng đầu nhìn thảm cảnh trước mắt nhịn không được hét lên mang theo người của mình chạy trốn.
- Xì, thế mà cũng đòi tiêu diệt Lạc Quân.
Ân Vũ bĩu môi, Giang Diệc Phong bên cạnh nhịn không được bật cười, hắn giơ tay ngắt mũi cậu ta,
- Em đó.
- Ta làm sao, đúng mà.
Ân Vũ tát bay cái tay hư hỏng của Giang Diệc Phong trừng mắt nói, Quân Minh Tịch ra lệnh,
- Dọn dẹp đi, đừng để chị dâu các ngươi ra thấy cảnh này.
- Tuân lệnh.
Phòng thí nghiệm,
- Oa, thành công, thành công rồi.
Lạc Dư vui mừng nhảy cẫng lên, cậu cầm theo ống nghiệm đựng dung dịch màu đỏ sẫm mở cửa đi tìm Quân Minh Tịch.
- Minh Tịch, Minh!
Cậu rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì thế này.
Thẩm Nhạc đang muốn tìm Quân Minh Tịch thì nhìn thấy Lạc Dư, hắn còn tưởng mắt mình có vấn đề, sao chị dâu lại ra đúng lúc vậy a.
- Chị.
.
dâu?
Thẩm Nhạc lên tiếng xác nhận, Lạc Dư gật đầu,
- Là kẻ nào dám tấn công Lạc Quân.
Lạc Dư nheo mắt nói, cậu chỉ đóng cửa có mấy hôm a,
"Mạn đằng, ngươi nói đi"
Lạc Dư thấy Thẩm Nhạc ấp úng, cậu không làm khó hắn phất tay ra hiệu cho hắn rời đi rồi hỏi mạn đằng.
Chủ nhân, là một đám nhân loại, chủ căn cứ gì đó
Mạn đằng truyền hình ảnh đến cho Lạc Dư xem, cậu không quen biết mấy đứng đầu nhưng lại nhận ra một vài người trong đám dị năng giả đó.
- A Dư.
Quân Minh Tịch tốc độ cực nhanh đem Lạc Dư ôm vào lòng, hắn hít hít mũi, ủy khuất,
- A Dư, Tịch đại vương bị bắt nạt.
Lạc Dư vỗ vỗ lưng hắn,
- Không sao, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Ánh mắt cậu lạnh băng nhìn đám xác chết bên dưới khóe môi nhếch lên một vòng cung hoàn mĩ, Lạc Dư ôm chặt Quân Minh Tịch, ta sẽ trả thủ cho ngươi, vương của ta.
- Minh Tịch, ta có thứ này cho ngươi.
Lạc Dư kéo hắn đến phòng thí nghiệm, cậu lắc lắc lọ dung dịch,
- Minh Tịch, ngươi đoán xem đây là thứ gì.
Lạc Dư nghiêng đầu nói, Quân Minh Tịch cầm lấy nó để sang một bên,
- Lát nữa rồi đoán, còn bây giờ! ta muốn "ăn" em trước.
- ! Ơ, khoan.
Quần áo trên người bị Quân Minh Tịch vứt sang một bên, hắn giữ chặt tay Lạc Dư dùng thắt lưng trói cậu lại.
- Thời gian còn rất dài, chúng ta từ từ chơi.
Lạc Dư lắp bắp,
- Minh Tịch, ta.
.
- Suỵt.
Quân Minh Tịch cầm lên hai cái ống nghiệm bằng nhựa xem xét.
- A Dư,lúc không có ta ở bên em dùng thứ này an **, đúng không.
Quân Minh Tịch cười tà nói, hắn tiện tay cầm lấy hai cái ống nghiệm đi về phía Lạc Dư.
- Ta không có.
- Ồ.
Quân Minh Tịch ngồi xổm đẩy chân Lạc Dư ra,
- Ta không tin, để ta cho nó vào thử đã.
Nói xong Quân Minh Tịch mân mê từ từ đẩy hai cái ống nghiệm vào hai *** nh* của cậu.
Lạc Dư kích thích đến run rẩy,
- Minh Tịch, ưm.
.
Quân Minh Tịch không để ý đến cậu tiếp tục chơi trò chơi của mình.
Ra ra vào vào, bên dưới Lạc Dư hỗn độn, cổ họng Quân Minh Tịch khô khốc, hắn **** môi:
- A Dư, ta muốn nếm thử mùi vị của em.
- Không.
.
Quân Minh Tịch cúi xuống, những tiếng ừng ực không ngừng vang lên trong không gian yên tĩnh hòa quyện với những tiếng a a tạo nên một khung cảnh dam mi.
Ân Vũ đứng bên ngoài thông qua khe hở nhìn vào bên trong, mặt cậu ta đỏ rực, Giang Diệc Phong từ đằng xa đến, hắn đứng sau lưng cậu ta nhìn vào bên trong.
- Tiểu Vũ, em thích nhìn người khác " làm" như vậy sao.
Sắc Mặt Giang Diệc Phong tối sầm, Ân Vũ kinh ngạc,
- Sao ngươi lại ở đây.
Giang Diệc Phong nhếch miệng, hắn bế Ân Vũ lên, có ý tốt đóng lại cánh của phòng thí nghiệm cho hai người bên trong.
- Để ta thỏa mãn em.
Giang Diệc Phong nhìn túp lều của Ân Vũ nhếch miệng nói.
- Không, không cần.
Ân Vũ sợ phát khóc, giờ làm nữa là cậu liệt giường thật đó.
.