Hai người rời thành phố N đến H thị, Lạc Dư nhìn bản đồ,
- Đi về hướng Nam, ở đó có một chỗ rất thích hợp để xây dựng căn cứ.
Quân Minh Tịch rất nhanh tìm được nơi Lạc Dư nói, nơi này xung quanh đều được rừng cây rậm rạp bao bọc, dễ thủ khó công.
- Để ta gọi người đến xây.
Quân Minh Tịch cười nói, hoa văn trên mặt lập lòe, một luồng sóng âm lấy hắn làm trung tâm bắt đầu khuếch đại ra xung quanh.
- Gừ.
- Gào.
.
Tang thi trong thành phố thi nhau tụ tập lại đi đến khu phía Nam, Quân Minh Tịch thả Lạc Dư xuống,
- Vương.
Một con tang thi cấp 5 cung kính quỳ uống, những con khác cũng làm theo,
- VƯƠNG.
- Đứng dậy đi.
Quân Minh Tịch lạnh nhạt nói, hắn liếc mắt nhìn con tang thi cấp 5,
- Ngươi tên là gì?
- Thẩm Nhạc.
Quân Minh Tịch gật đầu,
- Thẩm Nhạc, ta muốn xây căn cứ giành riêng cho tang thi, ngươi chọn ra những người mạnh nhất dẫn đầu đi kiếm vật dụng xây dựng đi.
- Vâng.
Gần vạn con tang thi tấp nập đi đi lại lại, mỗi người một công việc, ngay cả Quân Minh Tịch cũng góp sức, chỉ có một mình Lạc Dư là nhàn nhã ăn không ngồi rồi, không phải động tay vào bất cứ việc gì hết.
- Chán quá, Quân Minh Tịch, cho ta đi cùng với.
Quân Minh Tịch đeo găng tay nhếch miệng cười:
- Chán sao?
- Ừm, ừm.
Lạc Dư gật đầu, Quân Minh Tịch tiến đến đè cậu xuống ghế,
- Không có việc gì làm nên mới thấy chán đúng không, vậy, ta ở nhà dậy em "làm" thêm mấy tư thế câu dẫn người, em thấy thế nào.
- !.
Lạc Dư hơi run rẩy, sắc mặt biến đen, trong đầu tên này toàn cái quái gì vậy.
- Hơ hơ, ta.
.
ta không chán nữa, ta ở nhà, ngươi đi đi, đi đi.
Bàn tay hư hỏng đang mân mê hạt đậu đỏ trước ngực Lạc Dư lúc này mới chịu buông ra, Quân Minh Tịch sủng nịnh nói:
- Ngoan, tối về ta cho em "ăn" no.
Lạc Dư nhìn bóng lưng Quân Minh Tịch rời đi, cả người giống như rút cạn hết sức lực nằm ì trên ghế.
- Không cho ta đi, ha, nghĩ hay lắm.
Lạc Dư ngồi dậy lạch bạch chạy ra ngoài, muốn quản cậu, không có cửa đâu.
- Hộc hộc.
Lạc Dư chạy vào rừng, ở đây nhất định có thực vật biến dị, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.
Bùm
Lạc Dư đánh nổ bông hoa sặc sỡ đang uốn éo mê hoặc mình,
- Muốn dùng cái thứ phấn hoa cấp thấp này đối phó với bổn thiếu gia, hừ, đúng là ngu xuẩn.
Lạc Dư một đường trèo lên đỉnh núi, cậu híp mắt nhìn cây cổ thụ, không, đúng hơn là nhìn đám mạn đằng kí sinh trên thân nó.
- Cuối cùng cũng tìm được.
Vút
Đám mạn đằng cảm nhận được nguy hiểm, chúng vừa thấy thân ảnh Lạc Dư xuất hiện trong tầm ngắm liền vội vàng tấn công,
Vụt
Vụt
Lạc Dư cười lạnh, một đám bột phấn phóng ra đem cả cây cổ thụ bao phủ.
Đám mạn đằng mất đi mục tiêu lập tức rút về bảo vệ cây mẹ, Lạc Dư nheo mắt,
- 3.
.
2! 1
Mọi thứ xung quanh dần héo tàn, những sợi dây mạn đằng vừa còn rất sung sức lúc này cũng ủ rũ gục xuống.
Phập
Tay Lạc Dư xuất hiện một thanh chủy thủ, cậu không một chút do dự đâm thẳng vào nơi phát ra nguồn năng lượng mạnh nhất.
- Đây rồi.
Lạc Dư nhìn viên tinh hạch màu lục, thanh chủy thủ vừa chuyển, máu từ cổ tay nhỏ từng giọt từng giọt đem viên tinh hạch thấm đẫm máu.
Lạc Dư nhìn máu mình bị mạn đằng hút đi nhếch miệng cười, cậu thử mặc niệm,
"Mạn đằng, ngươi nghe thấy ta nói chứ"
Chủ nhân
Lạc Dư thỏa mãn cười một tiếng, cậu lấy từ trong không gian ra mấy thùng linh tuyền tưới vào gốc cây mạn đằng, tiện thể cũng đem vết thương trên tay ngâm vào đó một lúc.
"Mạn đằng, từ giờ nhiệm vụ của ngươi là cai quản đám sinh vật trong khu rừng này, ngoài ra còn tùy thời cung cấp tình báo cho ta, ngươi nghe hiểu không"
Tuân lệnh
Lạc Dư vui vẻ quay đầu xuống núi, haha, lần này cậu nhất định phải đòi Quân Minh Tịch thưởng.
!.
- RẦM
Quân Minh Tịch sắc mặt tái mét, đám tang thi phụ trách tuần tra cúi gằm mặt,
- Còn đứng đó làm gì, đi tìm cho ta.
Ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, A Dư, em không thể bỏ lại ta, không thể.
Quân Minh Tịch cong môi, tà ác cười:
- A Dư, em không ngoan như vậy thì ta chỉ có thể nhốt em lại thôi a, đừng trách ta.
- Minh Tịch.
Lạc Dư từ đằng sau ôm lấy Quân Minh Tịch, giọng nói cậu tràn đầy ý cười đang định kể cho hắn nghe chiến tích của mình thì lại cảm nhận được không khí có cái gì đó không đúng lắm.
- Ơ, Minh! Minh Tịch.
- Em đã đi đâu.
Quân Minh Tịch âm trầm nói, Lạc Dư hơi khựng lại một chút, cậu chu môi:
- Ta ra ngoài chơi a, sao vậy, ngay cả đi chơi ngươi cũng không cho đi nữa sao.
Quân Minh Tịch thở dài kéo cậu vào lòng,
- Không phải, ta chỉ là sợ em đi rồi sẽ không trở lại nữa thôi.
Lạc Dư thấy tên này suy nghĩ quá nhiều, cậu cười hì hì:
- Đừng lo, ta sẽ không bỏ ngươi đi đâu, ngươi là đùi vàng siêu to khổng lồ a, ta đương nhiên phải ôm chặt, dù ngươi cơ đuổi ta thì ta cũng không đi nha.
Quân Minh Tịch cong mắt,
- Là em nói đó.
Nếu em nuốt lời thì ta chỉ còn cách nhốt em lại, khiến em, cả đời chỉ có thể nhìn thấy một mình ta, khiến em, mãi mãi ở bên ta, sinh bảo bảo cho ta.
Quân Minh Tịch cách một lớp áo vuốt ve làn da mềm mại của Lạc Dư,
- Chụt, A Dư, ta đút em ăn gậy th*t nha.
Lạc Dư khóe miệng không nhịn được co rút,
- Cút.
.
ưm! ưm.
.
.