- Quân Minh Tịch, cậu làm cái gì vậy, buông tay.
Mặt Lạc Dư ửng đỏ, tên Quân Minh Tịch đáng chết, không thấy trong xe vẫn còn hai người à, bên cạnh còn mấy chiếc xe nữa kìa.
Quân Minh Tịch hừ lạnh,
- Hai tên kia còn đang mải ân ái, không để ý đến chúng ta đâu, yên tâm đi.
- Cậu!
Lạc Dư không còn lời nào để nói, cậu cắn môi cố gắng không để mình phát ra âm thanh xấu hổ,
Quân Minh Tịch càng ngày càng càn rỡ, hắn thò tay vào trong quần nắn bóp,
- Mềm ghê.
Hắn nheo mắt cảm thán nói,
- Ưm.
.
Quân Minh Tịch.
Lạc Dư nghiến răng nói, Ân Vũ bên kia cũng không tốt hơn cậu là bao, cậu ta giữ chặt bàn tay hư hỏng của ai đó thở dốc nhỏ giọng,
- Giang Diệc Phong, đừng như vậy mà.
Giang Diệc Phong cách một lớp áo ngắt nhéo hạt đậu đỏ làm nó cứng ngắc, hắn liếc mắt nhìn sang hai người nhếch miệng cười gian:
- Tiểu Vũ, em yên tâm, sẽ không ai để ý hai chúng ta đâu.
Đột nhiên,
"Rầm"
Một tiếng va chạm lớn vang lên, động tác Giang Diệc Phong dừng lại,
- Xảy ra chuyện gì?
Giang Diệc Phong thông qua bộ đàm nói chuyện với mấy người đằng sau,
- Đội! đội trưởng, là tang thi, cấp bậc ít nhất cũng phải là cấp 3 đỉnh phong.
- Cái gì?
Sắc mặt Giang Diệc Phong tối sầm, hắn hít một hơi trấn tĩnh nói:
- Kêu mọi người tập trung lại, đùng hành động một mình, Tiểu Vũ, em cùng ta xuống dưới xem.
Hai người xuống xe, Lạc Dư cũng muốn đi theo những bị Quân Minh Tịch giữ lại, khó khăn lắm mới có được không gian riêng, hắn phải tận dụng cơ hội này ăn sạch A Dư.
Nhóp nhép
Lạc Dư bị hôn đến mềm nhũn, cậu run rẩy,
- Quân Minh Tịch, đừng, có tang thi cấp 3, nó có thể giúp ngươi thăng cấp.
.
ư.
Quân Minh Tịch mặc kệ,
- A Dư, ăn em quan trọng hơn nhiều, đừng quan tâm đến nó.
Lời hắn vừa dứt,
Rầm
Xe bị đâm thủng một lỗ, đôi mắt đục ngầu tràn đầy sát ý lạnh băng của con tang thi đối diện với Quân Minh Tịch, hừm, cái thứ này hình như nhằm vào hắn mà đến a.
Quân Minh Tịch lạnh lùng,
- A Dư, em ở đây đợi ta một chút, lát nữa ta trở về sẽ cho em "ăn" no.
Quân Minh Tịch xuống xe chạy đi, con tang thi cấp 3 đó thấy hắn chạy mất, không một chút do dự chạy theo.
Nó chính là nhằm vào tinh hạch cấp 5 trong đầu Quân Minh Tịch, chỉ cần giết được hắn, nó sẽ một đường trở thành tang thi vương mạnh nhất,
Gào
Lạc Dư xuống xe mặc kệ đám người Ân Vũ chạy theo,
- Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo sau.
Gàoooo
Quân Minh Tịch khống chế đàn tang thi tụ tập lại,
- Lại thêm một đứa tới dâng tinh hạch, cái danh tang thi vương này cũng thật hữu hiệu a.
Dù gì con tang thi này cũng sắp đột phá cấp 4, não bộ của nó cơ bản đã được phục hồi, nó đủ khả năng nhận thức được người mình phải giết là kẻ nào.
- Gừ!
Cơ thể nó bốc lên một luồng hỏa diễm, những con tang thi cấp thấp chưa kịp tới gần đã bị thiêu dụi.
- Ta.
.
g.
.
giết.
.
ngươi.
Giọng nói khàn đặc, the thé vang lên, Quân Minh Tịch đôi mắt biến thành màu đen vốn có,
- Một kẻ ngay cả nói cũng không được rõ ràng như ngươi dám tuyên bố muốn giết Tịch đại vương ta đây, hừm, không biết nên nói ngươi can đảm hay là! ngu xuẩn a.
Những đường vân đen hiện lên bao phủ gương mặt tuyệt mĩ của hắn, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chú con tang thi,
- Ngươi! phải.
.
CHẾT.
OANH
Dị năng của Quân Minh Tịch hóa thành một mũi tên vô hình,
Phập
- Đúng là ngu a.
Quân Minh Tịch lẩm bẩm, hắn thật không hiểu nổi, rõ ràng hắn là tang thi vương, nhưng tại sao những con tang thi cấp! cao một chút là lại thi nhau tìm đến hắn khiêu chiến, hắn hiền quá sao?
"Ưm"
Vu Linh che miệng không dám phát ra âm thanh, trong đầu cô ta chỉ lập lại một câu, Quân Minh Tịch là tang thi, là tang thi.
- Minh Tịch.
.
Lạc Dư chạy tới nhìn Quân Minh Tịch từ trên xuống dưới, cậu thở phào,
- Không sao là tốt rồi, cậu sao cứ thích chạy linh tinh a, mà còn không đợi tôi nữa.
Hoa văn trên mặt dần rút đi, Quân Minh Tịch ủy khuất đánh trống lảng,
- A Dư, nó bắt nạt ta.
Hắn chỉ vào con tang thi chết bất đắc kì tử nói, Lạc Dư thở dài,
- Không phải nó chết rồi sao, lấy tinh hạch rồi trở về thôi.
- Ồ, vậy lần này ta tha cho nó.
Lạc Dư giật giật miệng, ngươi thích là tốt rồi.
Đợi hai người rời đi được một lúc thì Vu Linh mới run rẩy bước ra, cô ta mấp máy môi hoảng loạn,
- Đội trưởng, phải báo với đội trưởng.
- Báo cái gì nha.
Lạc Dư cười đến vui vẻ nói, Quân Minh Tịch khoanh tay,
- A Dư, ta muốn chơi trò giết người diệt khẩu.
Hắn chu môi,
- Hơn nữa đám huynh đệ tỷ muội của ta cũng đói rồi, để cô ta làm thức ăn cho họ được không.
Lạc Dư bẹo má Quân Minh Tịch, nhăn mũi:
- Nha, cậu càng ngày càng gian manh, đi đi, muốn làm gì thì làm.
Quân Minh Tịch vỗ tay, mấy trăm con tang thi từ khắp nơi chui ra bao vây Vu Linh vào giữa.
- Tò mò hại chết mèo a.
Lạc Dư nhàn nhạt nói, Vu Linh cô ta lúc đầu đúng là tò mò nên mới chạy theo xem, lỡ nắm được thóp của Quân Minh Tịch không phải cô ta lời to rồi sao.
Nhưng thật đáng tiếc, cô ta đúng là nắm được tuyệt mật của hai người, có điều, lại không có mạng để nói.
- A a a.
Tiếng hét chói tai vang lên, Lạc Dư không muốn tiếp tục xem, cậu nhìn nam nhân bên cạnh,
- Đi thôi.
Quân Minh Tịch cười ma mị, tràng cảnh này, ừm, đúng là! khiến lòng người phấn khích, ha ha.
- Làm gì vậy, mau đi thôi.
Quân Minh Tịch hồi thần,
- Tuân lệnh.
Quân Minh Tịch giả bộ đáng yêu làm nũng, nói:
- Vợ ơiiii, đợi chồng với.
- ! Tôi không phải vợ cậu.
- Vợ ơiiii, vợ à! chồng yêu vợ nhất.
Mười ngón tay đan vào nhau, Quân Minh Tịch vui vẻ lắc lắc,
- Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi, vợ ơiiii!
- Câm miệng.
- Hì hì, vợ ơi.
- !.