Lạc Dư ngồi bên cạnh đợi, chưa được bao lâu tầm nhìn trước mắt cậu dần trở nên mơ hồ,
"Ưm"
Lạc Dư nhắm mắt ngủ say, cơn mưa bên ngoài cũng đã tạnh, cả thế giới lâm vào sự im lặng đến đáng sợ.
Trưa hôm sau,
- Hự.
Quân Minh Tịch giật giật cơ thể, đồng tử đen kịt mở ra.
250 đang vui vẻ ngồi lắc đuôi nhìn ra cửa sổ thì chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, nó quay đầu lại suýt nữa thì bật khóc,
Mẹ ơi cứu con
250 cứng đờ im lặng không nhúc nhích, Quân Minh Tịch nhìn chằm chằm nó, hắn nheo mắt,
- Ngươi là ai?
Giọng nói hắn có chút khàn đặc, 250 giật thót, không phải tên này nhìn thấy nó đấy chứ.
"! "
*im lặng*
250 không chắc chắn nên không dám làm ra động tác gì, Quân Minh Tịch nhìn một lúc, hắn thấy không khí xung quanh không có sự di động liền rời mắt nhìn sang người đang gục đầu bên cạnh.
250 nhân cơ hội này trở lại không gian hệ thống, nó không biết lực chú ý của Quân Minh Tịch vẫn nằm trên người mình, nó vừa biến mất hắn đã cảm nhận được không gian có sự biến hóa rồi.
- Lạc Dư.
.
Lạc Dư.
Quân Minh Tịch khàn khàn gọi, hắn thấy cậu không phản ứng thì đứng dậy ôm Lạc Dư lên giường nằm cạnh mình.
Lúc này hắn mới xem xét cơ thể mình, chỉ mất một lúc Quân Minh Tịch đã hiểu hết mọi thứ xảy ra với cái thân xác này.
Hắn
không còn là con người nữa rồi.
Quân Minh Tịch nhíu mày, cũng không hẳn, hắn vừa giống con người lại vừa không giống, kì quái.
"Cộp"
Quân Minh Tịch mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, rõ ràng đang là buổi trưa nhưng bên ngoài lại phủ một lớp sương mù dày đặc, mặt trời cũng biến thành màu đỏ đục.
Quân Minh Tịch cầm một quả quýt lên ăn, hắn không cảm thấy vị giác mình có vấn đề gì hết.
Hai ngày sau,
"Ưm ~"
Lạc Dư bò dậy,
- A.
Cậu bị Quân Minh Tịch ngồi lù lù trước mặt dọa hồn vía lên mây.
- Quân Minh Tịch, cậu! cậu.
.
- !.
Lạc Dư nhìn hắn,
- Quân Minh Tịch, Tịch đại vương, cậu.
.
không sao chứ.
Quân Minh Tịch im lặng không nói, Lạc Dư tưởng hắn biến thành tang thi, cậu cầm tay hắn lên bắt mạch.
- Kì lạ.
Đồng tử đen kịt của Quân Minh Tịch nhìn Lạc Dư không chớp mắt,
- ???
Lạc Dư cũng nhìn hắn, cậu sờ sờ véo véo làn da màu lúa mạch lầm bầm một mình:
- Sao vậy a, nửa người nửa tang thi? không lẽ là do linh tuyền gây ra.
Mắt Quân Minh Tịch khẽ nhúc nhích, linh tuyền? tang thi, mấy thứ đi ngoài đường quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, chúng là zombie, còn hắn, là bán nhân, không phải người cũng chẳng phải zombie.
250 trong không gian không dám lên tiếng, nó bị dọa phát khiếp rồi a.
Lạc Dư trầm mặc cân nhắc một chút rồi nói,
- Cậu, đi theo tôi.
Lạc Dư ra hiệu, Quân Minh Tịch vẫn ngồi im,
- Ờ!
Làm sao đây, Lạc Dư khổ não nghĩ,cậu cầm tay hắn,
- Đi.
theo.
tôi.
Cậu nhấn mạnh từng chữ một, cuối cùng Quân Minh Tịch cũng chịu đứng lên, từng bước đi theo Lạc Dư.
"Ngu xuẩn"
Trong đầu Quân Minh Tịch xuất hiện hai chữ, nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, cũng chỉ có tên ngốc này mới chịu ở bên một con tang thi như hắn thôi.
Lạc Dư dẫn Quân Minh Tịch xuống lầu, cậu mở tủ lạnh lấy một quả táo đang định ăn thì dừng lại,
- Nè, ăn không.
Cậu đưa quả táo trong tay cho Quân Minh Tịch, hắn chỉ nhìn không nhận lấy,
- Ầy, cầm lấy, cơ thể cậu ngoại trừ một vài chỗ không dùng được thì tất cả đều giống con người a, lục phủ ngũ tạng còn rất tốt, ăn đi, không sao hết.
Lạc Dư vỗ ngực bảo đảm, đừng quên cậu là Y Tôn nha, Quân Minh Tịch nhướn mày, cầm lấy cắn một miếng,
- Thế nào, ăn được đúng không.
Quân Minh Tịch không trả lời,
"Rộp rộp"
Hắn từng miếng từng miếng ăn hết, Lạc Dư đưa cho hắn một quả khác rồi kéo ra ngoài,
- Đi, qua đây ăn với tôi.
Hai người vừa xem ti vi vừa ăn,
5 phút sau,
"Ọe ọe"
Lạc Dư chạy vào nhà tắm nôn mửa, Quân Minh Tịch nhìn cậu một cái rồi tiếp tục xem những thứ máu me trong màn hình,
"Ực"
Quân Minh Tịch không nhịn được nuốt nước bọt, hắn muốn ăn thịt, muốn ăn thịt.
Gân xanh nổi lên, Quân Minh Tịch nhìn cánh cửa đóng chặt bất chi bất giác tới gần,
"Cạch"
Lạc Dư mở cửa bước ra, Quân Minh Tịch không chờ được nhào lên,
"Gàoooo "
Lạc Dư lách người tránh khỏi đòn tấn công của hắn,
- Quân Minh Tịch!
Chưa kịp nói xong, Lạc Dư đã bị hắn cắn một cái,
Phập
Âm thanh cắn xé vang lên, Lạc Dư đỡ cánh tay dính máu của mình lạnh lùng nhìn Quân Minh Tịch,
- Đây là cậu tự chuốc lấy, đừng trách tôi.
Oanh
Không khí xung quanh đông cứng lại, những sợi xích bằng băng nhô lên buộc chặt lấy Quân Minh Tịch,
"Gào Gừ"
Lạc Dư bình tĩnh lấy linh tuyền trong không gian ra hung ác ép hắn uống cạn,
- Này thì cho cậu cắn, cắn đi.
Ừng ực
Thần trí Quân Minh Tịch khôi phục, hắn nhìn Lạc Dư đang băng bó vết thương luống cuống ngồi xuống bên cạnh cậu không dám có bất kì hành động nào.
Lạc Dư cũng không thèm để ý đến hắn, cậu dỗi rồi, hừ.
Quân Minh Tịch biết mình sai, hắn cúi đầu kéo áo Lạc Dư, đôi mắt xám đen nhìn cậu, mong được tha thứ.
- Được rồi,được rồi mà, tôi không trách cậu.
Quân Minh Tịch ngẩng đầu,
- Tôi nói thật đó, không giận cậu nữa.
Quân Minh Tịch nhếch môi, Lạc Dư cong mắt cười,
- Thật xấu, không được cười.
.