Lâm Minh Trạch đuổi Lăng Tư Mặc đi xong liền đi vào nhà ôm vợ mình, hắn vừa đi được 3 phút Lăng Tư Mặc không biết từ chỗ nào chui ra rủ rê Lâm Minh Nhan,
- Nhan Nhan, đi chơi với ta được không.
- Không đi.
Lâm Minh Nhan lạnh nhạt nói, cậu ta hừ lạnh,
- Ngươi còn không cút ta gọi cha ta đấy.
Lăng Tư Mặc ủy khuất,
- Đi mà, đi mà, hôm nay là sinh nhật của ta a, đi với ta đi, một chút thôi, 5 phút, được không.
Lâm Minh Nhan không chịu được hắn ta lèo nhèo liền gật đầu đồng ý,
- Tôi cho cậu 15 phút.
Mắt Lăng Tư Mặc sáng lên, môi hắn nhếch lên một vòng cung tà tứ, Nhan Nhan à, hôm nay em nhất định sẽ thuộc về ta.
- Đi thôi.
- Ừm.
Lăng Tư Mặc đưa Lâm Minh Nhan đến nhà riêng của mình,
- Nhan Nhan, em ngồi đây đi.
Lâm Minh Nhan "Ừm" một tiếng rồi không nói nữa, cậu ta lạnh nhạt quét mắt nhìn một vòng, không tồi, rất sạch sẽ.
- Uống đi.
Lăng Tư Mặc đưa cho Lâm Minh Nhan một ly nước, cậu ta hoàn toàn không có một chút phòng bị mà uống cạn,
5 phút sau,
"Ưm ~"
Lâm Minh Nhan cả người ngứa ngáy khó chịu, cậu ta lúc này cũng phát hiện cốc nước có vấn đề,
- Lăng Tư Mặc, ngươi! ưm.
Lăng Tư Mặc vội vàng khóa môi Nhan Nhan của hắn lại không để cậu ta nói thêm lời nào khiến mình đau lòng.
"Chùm chụp"
"Nhóp nhép"
- A.
.
ha.
Lâm Minh Nhan ý thức dần trở nên mơ hồ, hương rượu nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi khiến Lăng Tư Mặc mất đi lí trí, điên cuồng cướp đoạt hương vị ngọt ngào mất hồn trong khoang miệng cậu ta.
- Nhan Nhan, Nhan Nhan! ta yêu ngươi.
"Ưm"
Những âm thanh ma mị quyến rũ vang lên suốt một ngày một đêm mới chịu ngừng lại.
- Lăng Tư Mặc, ta giết chết ngươi.
Lâm Minh Nhan muốn xông lên tẩn Lăng Tư Mặc một trận nhưng phía dưới đau đớn, cậu ta bất đắc dĩ phải ngồi lại trên giường.
- Nhan Nhan, ta sẽ chịu trách nhiệm mà, ngày mai cưới.
- Ta không lấy ngươi.
Lăng Tư Mặc nghe thấy vậy sắc mặt lạnh lùng, pheromone bùng phát, Lâm Minh Nhan mềm nhũn, mắt cũng ươn ướt trông vô cùng ủy khuất.
- Ngoan, ta đã nói là sẽ chịu trách nhiệm rồi mà, đừng tức giận được không.
- Hức, ta ghét ngươi.
Lần đầu Lâm Minh Nhan lộ ra biểu tình ủy khuất như vậy, Lăng Tư Mặc đau lòng ôm lấy cậu ta,
- Nhan Nhan, em ghét ta cũng được, nhưng em không thể có nam nhân khác, biết chưa.
- Hừ.
Lâm Minh Nhan bĩu môi, Lăng Tư Mặc nguy hiểm nói,
- Biết chưa! hửm?
- Biết rồi mà.
- Ngoan.
100 năm sau,
- A Trạch, ta đi trước.
Lạc Dư nắm chặt bàn tay nhăn nheo của Lâm Minh Trạch nhếch miệng cười yếu ớt,
- !
Lâm Minh Trạch không trả lời, hắn siết chặt người vào trong lòng mấp máy môi,
- A Dư.
.
Lạc Dư nhắm mắt lại, giọng lạnh lẽo vang lên,
- / Nhiệm vụ hoàn thành/
- / Xác định đã rời khỏi thế giới công lược/
- / Xác định, truyền tống/
/ Xác định tiến hành lọc kí ức /
/ Xác định /
/ 1%!.
.
98%! 100%/
/ Thanh lọc thành công/
Linh hồn Lạc Dư lại xuất hiện trong không gian hệ thống, cậu mệt mỏi nằm phịch xuống dưới sàn,
- /Phải chăng xem thông tin cả nhân/
- Xem.
- / Xác định/
Thông tin cá nhân:
- Tên: Lạc Dư
- tuổi: 18
- Giới tính: Song tính
- Mị lực: 49
- Trí lực:????
- Tích phân: 13 vạn 9 + 20 vạn.
- Linh hồn: 361+450.
- Kĩ năng: ngoại ngữ, công pháp hệ thủy, hương quýt, kĩ năng sống cơ bản, y thuật, kĩ năng kinh doanh,.
.
- Vật phẩm: bạch long
- nhiệm vụ: Công lược Lâm Minh Trạch [ hoàn thành]
250 ngáp một cái,
- / Kí chủ, thế giới sau có hơi kinh dị, cậu nghỉ ngơi, chuẩn bị tâm lí đi,đến lúc đó đỡ bị dọa sợ/
- !
Lạc Dư trầm mặc,
- Đem cốt truyện thế giới sau đưa cho ta.
- / Có liền/
Trước mặt Lạc Dư xuất hiện một quyển sách,
Thế giới tiếp theo cậu đến là Mạt thế, mạt thế? Lạc Dư nhăn mặt đọc tiếp.
Đối tượng công lược lần này của cậu là Quân Minh Tịch.
Trước mạt thế, hắn là đại thiếu gia Quân thị, gia cảnh giàu có, từ kinh doanh đến học tập tất cả mọi thứ hắn đều lấy tốc độ tên bắn vọt lên.
Quân Minh Tịch hắn đi đến đâu đều vạn chúng chú mục, nhưng thực chất hắn lại là người cô độc, chỉ có duy nhất một mình nguyên chủ làm bạn.
Mạt thế đến, Quân Minh Tịch là người bị nhiễm độc đầu tiên, nhưng nguyên chủ chẳng quan tâm mấy cái đó vẫn nguyện ý đi theo hắn.
Nhưng người với tang thi sao có thể chung sống được chứ, nguyên chủ lại không có dị năng, lúc Quân Minh Tịch lên cơn khát máu liền không nhịn được đem cậu ta ăn thịt.
- Hết rồi?
Lạc Dư nghi hoặc, 250 mất kiên nhẫn,
- / Vẫn còn một tờ nữa mà, cậu không xem kĩ gì hết/
- Ồ.
Lạc Dư lật tờ cuối cùng lên xem,
Quân Minh Tịch sau đó liền hối hận, nhưng hắn lại không chìm đắm trong đó quá lâu liền thoát ra, mục tiêu của hắn là Giết và Giết, hắn đem người Quân gia từng người ném vào đàn tang thi, bọn họ không xứng làm người thân hắn, giết rồi sẽ không còn vướng bận gì nữa.
Quân Minh Tịch trở thành kẻ thù của cả con người lẫn tang thi, hắn đem tang thi làm thức ăn, đem con người thành con rối mà chơi đùa.
Quân Minh Tịch là Ma Vương, không một ai dám động tới hắn, hắn là bá chủ duy nhất.
Quân Minh Tịch càng mạnh thì hắn càng cảm thấy chán ghét cái thế giới này.
- Thế giới này xấu xí như vậy, tồn tại cũng chỉ làm bẩn mắt.
Đó là câu nói cuối cùng, cũng là sự chấm hết của cả thế giới, Quân Minh Tịch tự bạo, tất cả mọi thứ đều theo hắn trở về hư vô.
Kết thúc.
Lạc Dư chẹp miệng, kết thúc thật trớ trêu làm sao.
- Haiz.
.
Cậu nằm xuống đất nhắm mắt lại ngủ ngon lành, 250 bên cạnh ngơ ngác,
- / Kí chủ, cậu! /
- Câm miệng, không thấy ta đang ngủ à.
250: -/!.
/ Cậu thích thì cứ ngủ đi.
.