Lạc Dư mò vào trong không gian lấy một chiếc bình sứ, 250 khổ sở,
- / Kí chủ, cậu đừng có sử dụng bạch long lung tung được không, thiên đạo mà phát hiện ra chúng ta là toi đời đó, ở đây khỏi đi luôn/
Lạc Dư mặc kệ nó,cậu đi đến bên cạnh xác chết, nhàn nhạt,
- Ta cũng đâu có làm gì quá quắt đâu, cũng chẳng phá hoại pháp tắc của thế giới này, nó không có cớ.
Lạc Dư rắc một ít bột lên hai thi thể, những làn khói trắng bốc lên, thân xác hai tên beta lấy tốc độ mắt thường có thể thấy biến thành một đám bụi bay tứ tung.
Lạc Dư vỗ vỗ tay,
- Xong rồi.
Tất cả những thứ Lạc Dư vừa làm đều bị con muỗi ở trần nhà thu hết lại.
Thứ này thực chất là máy quay kiểu mới liên bang mới chế tạo ra, không những ngăn được mọi tác động từ bên ngoài, mà còn có khả năng ẩn thân cực cao, dù cho người có tinh thần lực cấp S đi chăng nữa cũng khó phát hiện ra được.
- / Con muỗi đó thật kì quái/
- Cái gì kì quái.
Lạc Dư nghi ngờ hỏi, 250 gãi đầu,
- / Không có gì đâu kí chủ, chắc tôi nhìn nhầm/
!.
.
- A Dư rốt cuộc đang nói chuyện với ai.
Lâm Minh Trạch thông qua máy quay nhìn chằm chằm Lạc Dư, hắn không vì hành động tàn nhẫn của cậu làm phản cảm, ngược lại, hắn lại thấy thích thú, hắn không thích omega vì họ rất yếu đuối nhưng mà,
Ha
A Dư của hắn thật đặc biệt mà.
Lâm Minh Trạch nhỏ giọng,
- A Dư, cậu đã thành công khỏi gợi sự hứng thú của tôi, bí mật của cậu, tôi, nhất định sẽ đào ra bằng sạch.
Mấy ngày sau Lạc Dư đã hoàn toàn khống chế được thân thể mình,
- Chúng ta đến trường thôi.
- Vâng, thưa tiểu thiếu gia.
Lạc Dư vừa bước vào trường đã bị khung cảnh tráng lệ nơi này hấp dẫn,
- Lạc Dư?
Cảnh Du ngờ ngợ, cậu ta chạy đến nhìn chằm chằm cậu,
"Bốp"
- Nhìn cái gì mà nhìn.
- A.
Cảnh Du mở to mắt, cậu ta chạy lên muốn ôm Lạc Dư,
- Đúng là cậu a, Lão đại, tôi nhớ cậu chết đi được.
Lạc Dư đá văng cậu ta ra,
- Một Alpha mà suốt ngày ôm ôm ấp ấp, có tin tôi đánh chết cậu không.
- Ư!
Cảnh Du ủy khuất,
- Lão đại, tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm mòn mỏi của mình đối với cậu thôi mà.
Lạc Dư nổi da gà,
- CÚT.
Thời gian cứ như thế trôi qua, ở trường, Cảnh Du gọi hết mấy đứa lúc nhỏ chơi với nhau ra, Lạc Dư nhìn một đám to con sắc mặt đen đến không thể đen hơn, sao chỉ có một mình cậu là omega vậy.
- Lão đại, đừng buồn, dù cậu là omega thì chúng tôi vẫn coi cậu là lão đại của mình a.
Một tên cao to cười haha nói, Lạc Dư nhăn mày, thằng này là gấu nhỏ sao? M* nó, tên này bây giờ ít nhất cũng hơn cậu gần hai cái đầu a.
3 năm thời gian nói dài không dài nói ngắn không ngắn,
- Lão đại, cậu đi chơi với bọn tôi đi mà.
- Không đi.
Lạc Dư mặt chẳng có tí cảm xúc nói, ở nhà còn có người đang đợi, cậu mà không về đúng giờ nhất định sẽ bị phạt, cậu không muốn chịu hình phạt của Lâm Minh Trạch, toàn bắt cậu làm cái gì gì á.
Lạc Dư sờ sờ vết sứt trên môi, cái này cũng do con "gà" của Lâm Minh Trạch làm, hắn không biết lên cơn gì mà cứ thích dùng miệng cậu thay bằng tự túc dùng tay mình "an ủi" cái đó đó a.
- Hừ.
- Lão đại cậu thật sự không đi sao.
Cảnh Du ỉu xìu nói, lão đại mấy năm nay thay đổi đến nỗi cậu ta không còn nhận ra nữa rồi, rốt cuộc là thần thánh phương nào cảm hóa được Lạc Dư a, cậu ta tò mò quá đi.
Cảnh Du cầm tay Lạc Dư lắc lắc, làm nũng:
- Lão đại ~.
.
- Không!
Lạc Dư đang định nói thì nhận được tin nhắn của Lâm Minh Trạch,
/ A Dư, ta có việc bận nên đêm nay sẽ không về ngủ với con được, nhớ ngoan nha/
Giọng nói vẫn ngứa đòn như vậy, Lạc Dư nghiến răng ken két, ai muốn hắn ngủ chung chứ, rõ ràng là Lâm Minh Trạch tự trèo lên giường cậu mà.
- Hứ.
Lạc Dư phồng má, cậu nhìn Cảnh Du đang ngơ ngác,
- Đi, tôi đi cùng các cậu, hôm nay không say không về.
Cảnh Du hồi thần, tai cậu ta hơi ửng đỏ, Lão đại đáng yêu quá đi.
- Ê, chó ngốc, chó ngốc.
.
truyện ngôn tình
"Đốp"
- Ngươi điếc à.
Lạc Dư tát đốp một phát vào đầu Cảnh Du, mắt cậu tràn đẩy lửa giận.
- A.
Cảnh Du xoa đầu,
- Lão đại, cậu cứ đánh đầu tôi bảo sao tôi ngốc.
- Hơ, hiếm khi ngươi tự nhận mình ngu.
Lạc Dư nhướn này cười đến vui vẻ, Cảnh Du cứng ngắc,
- Tôi mới không có ngu.
- Ồ.
- Lão đại, cậu, cậu! cậu bắt nạt tôi.
Cảnh Du cuối cùng không biết phải làm thế nào, cậu ta dậm chân chạy trước, mặc kệ Lạc Dư.
- Lạc Dư rõ ràng là omega, nhưng sao lại vừa bạo lực vừa gian mãnh thế không biết, không lẽ có nhầm lẫn đâu đó,.
.
Cảnh Du lầm bầm, cậu ta đột nhiên phát hiện ra mình còn giống omega hơn Lạc Dư mấy phần.
- A aaaa, không nghĩ nữa.
Càng nghĩ càng đau lòng, Cảnh Du đứng lại,
- LÃO ĐẠI, CẬU LÀ RÙA SAO, NHANH CHÚT COI.
Cảnh Du trợn mắt tức giận hét lên, Lạc Dư đút tay vào túi quần cười ha hả,
- Đến liền.
Lạc Dư khoác vai Cảnh Du,
- Chó ngốc, thế nào, dỗi rồi.
- Hừ.
.
Cảnh Du ngẩng đầu nhìn mây nhìn gió nhưng nhất quyết không thèm phản ứng Lạc Dư.
- Haiz, xem ra có người không muốn ta đi cùng rồi.
Lạc Dư giả bộ tủi thân nói, cậu thở dài dừng lại muốn để Cảnh Du đi trước,
- Ơ.
Cảnh Du hơi ngơ ra, cậu ta thấy Lạc Dư thật sự không muốn đi nữa thì luống cuống,
- Lão đại, ta không phải cố ý, đừng giận ta mà.
Lạc Dư cúi đầu mắt xẹt qua tia giảo hoạt,
- Cậu không thích tôi thì tôi đi làm gì, sẽ làm cậu càng thêm chán ghét thôi.
- Không có, không có, tôi không chán ghét Lão đại.
Lạc Dư lập tức ngẩng đầu mắt lấp lánh,
- Thật sao.
Cảnh Du vô thức gật đầu,
- Đúng vậy.
Lạc Dư hất tóc khôi phục bộ dáng lưuanh của mình nhếch miệng,
- Chó con, đi thôi.
.