Mấy tháng sau,
- A Trạch, ngươi đâu rồi.
Lạc Dư lạch bạch chạy khắp nơi tìm Lâm Minh Trạch.
- Đi đâu rồi.
Giọng Lạc Dư vẫn chưa rõ lắm, cậu phụng phịu ngồi trên một chiếc xích đu, tai cũng cụp xuống ỉu xìu nhìn xung quanh,
- Mới như vậy đã dỗi rồi.
Lâm Minh Trạch từ trên cây phóng xuống, khẩu âm hắn tốt hơn Lạc Dư gấp mấy lần khiến 250 trong đầu chế giễu cậu,
- / Kí chủ a, cậu nhìn người ta kìa, mới mấy tháng đã nói sõi như vậy, haiz, uổng công cậu làm người mấy ngàn năm/
"Mi, muốn, Chết"
- Nghĩ gì vậy.
Lâm Minh Trạch quấn lên người Lạc Dư,
"Bốp"
- Biến đi.
Sắc mặt Lâm Minh Trạch biến đen,
- Cậu lại muốn đánh nhau?
Lạc Dư trừng mắt:
- Đúng đó, tôi đánh chết cậu.
Lâm Minh Trạch hừ lạnh,
- Cậu dám đánh tôi?
"Bốp"
Lạc Dư dùng chân tát bay Lâm Minh Trạch,
- Có gì không dám, cậu cũng đâu phải mẹ tôi.
- Cậu,!
- Cậu cái gì mà cậu, đánh.
Lạc Dư chủ động xông lên,
"Bing"
"Bốp"
"Bốp"
Lâm Minh Trạch không đánh lại, hắn bị Lạc Dư đè ra tẩn một trận,
- Sao hả, phục chưa.
Lạc Dư âm thầm đắc ý, may mắn mấy tháng này cậu tu luyện chăm chỉ, nếu không bây giờ người bị đánh là cậu a.
- Ê, phục chưa.
Lạc Dư dùng đệm thịt vỗ mặt Lâm Minh Trạch, hắn nghiến răng:
- Phục rồi, phục rồi.
Lạc Dư kiêu ngạo hất cằm,
- Sau này cậu theo tôi, tôi bảo kê cho cậu.
Lạc Dư vỗ ngực, cậu thấy hắn không nói gì ánh mắt biến lạnh,
- Thế nào, không muốn? ha, không lẽ tôi không xứng làm lão đại của cậu sao.
Lâm Minh Trạch bĩu môi,
- Ngươi bạo lực như thế sau này nếu ngươi gả đi được thì tôi sẽ làm cẩu sủa đến khi kết thúc hôn lễ thì thôi.
"Bốp"
- Ta mới không thèm, không được đánh trống lảng, mau, gọi Lão đại.
Lâm Minh Trạch quay đầu đi,
- Không.
Lạc Dư sắn tay áo,
- Được lắm, BỐPPP!
- A.
- Lạc Dư, con lại đánh bạn.
Hiệu trưởng chống tay hét lên, vẻ ưu nhã, hiền dịu của bà mấy tháng này đã bị Lạc Dư mài đến chẳng còn dư lại lấy một chút.
- Hơ hơ.
Lạc Dư quay đầu cười,
- Cô ơiiii.
.
Lời còn chưa dứt Lạc Dư đã co dò chạy mất, Lâm Minh Trạch tàn tạ nằm dưới đất bị hiệu trưởng đưa đến phòng y tế, bà cũng hết cách với Lạc Dư, chẳng biết phải xử lí cậu như thế nào mới tốt,
- A Trạch lại tới chơi sao.
Bác sĩ có chút buồn cười nói, ngày nào Lâm Minh Trạch chẳng tới nơi này, chọc ai không chọc lại cứ thích đi chọc cái tên nhóc bạo lực Lạc Dư đó chứ,
- Nào qua đây.
Bác sĩ vừa lấy thuốc vừa nói:
- Mà ta cũng thật chịu thua con, chọc nhóc bạo lực đó vui như vậy sao, ta thấy con toàn bị nó đánh a.
Khóe môi Lâm Minh Trạch cong lên,
- Vui.
Bác sĩ lắc đầu, ông nghi ngờ thằng nhóc A Trạch này có máu ngược trong người, làm gì có ai thích bị ăn đánh chứ.
!.
.
Thời gian dần trôi đi, nhoáng cái đã bảy năm,
Lâm Minh Trạch đang ngủ đột nhiên cả người nóng bừng, ngoài phong vang lên tiếng báo động, giáo viên lập tức chạy đến.
Hiệu trưởng vừa mới ngủ được chút đã bị đánh thức, bà cầm chiếc roi trên tay, lần này không dạy dỗ thằng nhóc Lạc Dư một bài ra trò thì tên bà sẽ viết ngược.
- A.
Những đứa nhóc trong lớp cũng lần lượt tỉnh lại,
- A, A Trạch hóa hình, A Trạch hóa hình.
Hiệu trưởng vừa đi đến cửa liền nghe thấy tin động trời, cây gậy trong tay bà rơi xuống, trong đầu vẫn còn lơ mơ, bà lẩm bẩm:
- A Trạch hóa hình, một đứa nhóc mới 7 tuổi đã hóa hình, quái vật, một tiểu quái vật.
Đợi đến khi bà phản ứng lại thì lập tức hét lên,
- Mau chuẩn bị khoang dinh dưỡng.
Lâm Minh Trạch bị đưa đến một căn phòng chứa đầy các khoang chứa khác nhau, Lạc Dư bị mọi người chen chúc đẩy sang một bên.
- Lão đại.
.
Cảnh Du cúi đầu để Lạc Dư đứng trên đầu mình,
- Lão đại, cậu bám chặt.
Cảnh Du nhảy lên lấy hai chân đặt lên thành cửa sổ nhìn vào,
- Lão đại, cậu nhìn thấy không.
- Ừm, nhìn thấy rồi.
Tâm trạng Lạc Dư không tốt một chút nào, Lâm Minh Trạch hóa hình, vậy hắn sắp bị đưa đi rồi.
Ngày nào Lạc Dư cũng đừng bên ngoài nhìn vào, giáo viên có chút không nỡ nên đành mở cửa,
- A Dư, đồ trong này rất quý con không được động linh tinh, nếu không ngay cả hiệu trưởng cũng không cứu được con đâu, biết không.
Lạc Dư gật đầu bước vào, cậu ngồi trên khoanh dinh dưỡng cách một tấm kính nhìn Lâm Minh Trạch,
- A Trạch, ngươi mau tỉnh lại đi.
Ngày nào Lạc Dư cũng ngồi như vậy, hiếm khi trường học được vài ngày an tĩnh nhưng lại khiến nhiều người quen dọn dẹp bãi chiến trường của Lạc Dư như hiệu trưởng có chút không quen.
Đến lúc Lâm Minh Trạch tỉnh lại thì hắn đã trở thành hình người, chỉ là một số nơi trên cơ thể vẫn còn vẩy rắn,
- Con phải đi rồi.
Hiệu trưởng nhìn hắn thở dài nói, bà có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lạc Dư sẽ như thế nào khi biết tin Lâm Minh Trạch bị đưa đi, tuy không nỡ nhưng biết làm thế nào được, đây vốn là trường dạy dỗ đứa trẻ cho những người quyền thế bên trên a.
- A Dư đâu.
Lâm Minh Trạch khó khăn đứng bằng hai chân nhưng hắn chẳng quan tâm mà đi đến đón nhận Lạc Dư từ trong tay giáo viên, cậu đã ngủ mất rồi.
Lâm Minh Trạch để mũi mình chạm vào mũi Lạc Dư, giọng nói nhỏ đến nỗi chẳng có ai nghe thấy được,
- A Dư, nhóc bạo lực, tạm biệt và! hẹn gặp lại.
.