Nguyên Quân Bạch nhìn sang Nguyên Vu Hàn hỏi:"Cha, người tìm ra thứ này ở nơi nào vậy?"
Nguyên Vu Hàn nhìn thi thể trên bệ đá rồi nhìn sang y nói:"Ở một tòa thành cách Khinh Lâm môn khá gần ở phía Đông, thành này có tên là Đông Khinh. Bọn ta tìm được thi thể này ở bên ngoài thành, cách thành khá gần."
Vũ Học nhìn từ trên đầu xuống chân của thi thể nói:"Thi thể này là một cương thi, hai răng nanh dài lộ ra còn có bộ móng tay khá dài.", đây đều là những đặc điểm của cương thi. Vũ Học nói ra những lời này ngay lập tức quên đi cơn sợ hãi.
Nguyên Quân Bạch cảm thấy có điều nghi vấn nhìn sang Vũ Học, khuôn mặt tuấn tú không còn sợ hãi của Vũ Học lại xuất hiện sự tò mò và nghiên cứu, hắn xoa cằm tỉ mỉ nhìn thi thể trên bệ đá, Nguyên Quân Bạch hỏi:"Ngươi có thấy điều bất thường không?"
Nguyên Quân Bạch nhìn sang Nguyên Vu Hàn nói:"Thế giới này dựa trên bộ truyện của con dựng ra, ở nơi này chỉ có ba người chúng ta là người của thế giới thực xuyên vào, Vũ Học phát hiện ra còn một người nữa cũng như chúng ta, hắn đang ở đâu đó trong thế giới này, bọn con nghi tất cả chuyện này là do hắn làm."
Vũ Học không nhìn hai người họ mà tiếp lời Nguyên Quân Bạch nói:"Ở thế giới huyền huyễn tu tiên này, không hề tồn tại thứ gọi là cương thi. Cho nên bọn cháu nghi ngờ tất cả mọi chuyện là người đó làm."
Nguyên Quân Bạch nhìn sang thấy thi thể ngồi dậy, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không lành, y ra hiệu cho hai người còn lại, ba người họ chậm chậm lùi lại phía sau, hai tay của "thi thể" ấy duỗi thẳng ra, thi thể nhanh chóng rời khỏi bệ đá, kiểu đi của nó đúng là kỳ quặc, hai chân khép chặt cùng nhảy lên coi như tiến lên một bước.
Ba người họ chia ra mỗi người một hướng mà lùi, không biết Nguyên Quân Bạch có thù oán gì với nó, nó đi từng bước tiến đến chỗ y, Nguyên Vu Hàn thấy con trai mình gặp nguy hiểm liền triệu ra thanh kiếm xông đến đâm xuyên qua ngực thi thể, Nguyên Quân Bạch nhanh tay phóng ra một tia lửa đốt cháy thi thể ấy đi.
Nguyên Vu Hàn lo lắng đi đến trước mặt Nguyên Quân Bạch, nắm lấy hai cánh tay y xoay người y một vòng mới nhẹ thở phào:"Không sao là tốt...", chữ "rồi" còn chưa ra khỏi miệng hắn liền bị nuốt lại. Vết ửng hồng trên cổ trắng nõn bị cổ áo của y phục trên đi khiến Nguyên Vu Hàn có chút ngạc nhiên.
Hắn vươn tay nhanh chóng mở cổ áo ra xem, khắp cổ đều có vết ửng hồng, còn có vài vết cắn, Nguyên Quân Bạch nhanh tay che đi những vết ấy, Nguyên Vu Hàn không tức giận, sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh hỏi:"Ai làm con thành ra như vậy?"
Nguyên Quân Bạch chưa kịp nói thì Vũ Học không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh y nói thay cho y:"Là đồ đệ thân yêu của y làm đấy chú, hắn tên là Cố Phong.", Nguyên Vu Hàn nghe xong sắc mặt tràn đầy khó hiểu nhìn Nguyên Quân Bạch hỏi:"Có thật là như vậy không?"
Nguyên Quân Bạch không nhanh không chậm gật đầu, Vũ Học tưởng Nguyên Vu Hàn hiểu lầm liền nói tiếp:"Thật ra bọn họ bên ngoài là sư đồ, bên trong là đạo lữ, chú đừng giận y đây cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Nguyên Quân Bạch nghe xong cau mày, lạnh lẽo liếc nhìn hắn, cái gì mà bên ngoài là sư đồ rồi bên trong là đạo lữ, ta chấp nhận hắn hồi nào? Ta kết đạo lữ với hắn lúc nào chứ?
Vũ Học vừa hay va chạm với ánh mắt lạnh lẽo của y, hắn lạnh sống lưng ngay lập tức im miệng, trong lòng Nguyên Quân Bạch đầy lo lắng không biết cha y sẽ nghĩ y như thế nào, chắc chắn cha y sẽ đánh chết y vì chuyện này, trên khuôn mặt tuấn tú Nguyên Quân Bạch xuất hiện đầy lo lắng nhìn thiếu niên trước mặt.
Nguyên Quân Bạch lo lắng không dám nhìn hắn, y cúi đầu nhận lỗi chờ đợi cái tát vào mặt nhưng không ngờ cái tát ấy lại là một cái vỗ vai vô cùng nhẹ khiến y có chút bất ngờ, Nguyên Quân Bạch ngước nhìn người trước mặt, vẻ mặt đầy bất ngờ xuất hiện rõ trên khuôn mặt y, y hỏi:"Người không đánh con sao?"
Nguyên Vu Hàn vươn tay chạm vào đầu y cười nói:"Ngốc, tại sao ta lại phải đánh con, chuyện này ta không có ý kiến cũng không trách con, nếu đây là con tự nguyện thì ta không cản trở con yêu nó. Cho nên con muốn làm gì thì làm ta không cản chỉ đừng để bản thân chịu thiệt thòi là được."
Nguyên Quân Bạch nghe xong vui mừng mà ôm lấy Nguyên Vu Hàn, cằm tựa lên vai hắn, trong lòng y đầy sự vui mừng khôn xiết không tả nổi, y nói:"Cảm ơn người."
Nguyên Vu Hàn cười vuốt tấm lưng của y nói:"Con vui là được, nếu nó làm gì khiến con buồn thì cứ báo đến ta, ta nhất định sẽ bầm nó ra.", Nguyên Quân Bạch nghe vậy liền phì cười, y nói "vâng" một tiếng.
Ở chỗ Tiêu Ca, Cố Phong luyện kiếm thì bỗng nhiên hắn hắt xì một tiếng, Huyền Ngân thấy vậy liền đến hỏi thăm:"Sư huynh, huynh không sao chứ?"
Cố Phong xua tay nói:"Ta không sao, ta cảm thấy hình như ai đó đang nhắc đến ta thì phải.", Huyền Ngân nghe xong có chút hơi mất mát, nàng lùi lại để cho Cố Phong tiếp tục luyện kiếm.