Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 6




Sau khi Lỗ tiểu béo chạy đi quả nhiên không phụ sự kì vọng của tất cả mọi người, nhóc phẫn nộ móc cái di động đời mới nhất từ trong túi tiền của mình ra, trực tiếp đánh một cú điện thoại cho ông ba ruột nhà mình.


Trong nháy mắt vừa nối máy, Lỗ Húc liền nghe được tiếng quỷ khóc sói gào mà con mình ấp ủ đã lâu, cái tiếng này làm ông ta nhịn không được run lập cập, rồi sau đó ông ta nghe thằng con vừa gào khóc vừa nói, nó bị người ta đánh!


Cục trưởng Lỗ trước tiên nhíu mày, không chút che giấu sự tức giận của mình quát: "Có người dám đánh con? Ai đánh con? Giáo viên trong trường Kim Thụy có ăn mà không làm hả?! Thế mà nhìn con bị đánh!?"


Kết quả giây tiếp theo tiếng gào khóc của Lỗ Ban Ban càng lớn hơn: "Là giáo viên đánh con! Ba ơi! Ba mau tới đi, tay của con đều bị ổng đánh sưng lên rồi, ổng còn dùng đồ lau bảng đập con! Giờ con sắp đau chết rồi, ba không tới con sẽ bị ổng khi dễ chết luôn đó!"


Cục trưởng Lỗ tức khắc lửa giận ngập trời, ông ta thậm chí còn sinh ra một cảm giác cực kì hoang đường, hôm nay ông ta chưa có tỉnh ngủ à? Con của ông ở trường học bình bình an an sáu năm, sao tới lúc sắp tốt nghiệp cấp 1 rồi mà lại bị giáo viên đánh?! Đây tất nhiên là lỗi của trường học lỗi của giáo viên, quả thực là coi trời bằng vung, quá không để ông ở trong mắt!


Cho nên, cục trưởng Lỗ trực tiếp ra khỏi văn phòng, leo lên con siêu xe của mình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trường tư nhân Kim Thụy.


Khi ông ta lái xe tới trường, hiệu trưởng Bành Phi của trường cũng sớm đã từ chỗ học sinh cùng chú nhỏ của mình nghe được câu chuyện "Chủ nhiệm lớp khí phách đánh tơi bời trẻ trâu", nếu không phải y cũng từng là trẻ trâu, hơn nữa còn có một chú nhỏ đã từng cùng y trẩu, cùng trải qua nhiều chuyện gió tanh mưa máu kia, không thì hiệu trưởng Bành Phi cảm thấy lúc này phỏng chừng lòng muốn giết vị chủ nhiệm lớp kia y đều có. Cơ mà có thể là trực giác thiên nhiên của trẩu tre, hiệu trưởng Bành Phi cảm thấy nha, chuyện này, y phải yên lặng theo dõi kì biến cái đã.


Cho nên, hiệu trưởng Bành đánh một cuốc điện thoại gọi thầy Nhậm Trúc vào phòng hiệu trưởng, đồng thời giáo sư Ninh dạy tâm lý cũng thong thả ung dung mà theo qua. Dù sao xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, giáo sư Ninh tỏ vẻ, hắn vẫn rất muốn xem vị chủ nhiệm lớp này làm sao thu phục cục trưởng cục giáo dục.


Cục trưởng Lỗ đầu tiên là giết đến lớp 6-8, ở trước mặt giáo viên dạy toán và toàn thể học sinh trong lớp, trực tiếp kêu Lỗ tiểu béo đi theo, trên đường cũng không thèm liếc mắt nhìn giáo viên toán một cái. Một khắc kia cô Mạnh dạy toán cảm thấy cực kì xấu hổ, nhưng lúc sau thấy bọn học sinh hưng phấn châu đầu ghé tai hoàn toàn không áp xuống nổi mới càng làm cho cô Mạnh khổ sở hơn. Ngay lúc này, cô thế mà nhịn không được ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, vô luận như thế nào đều nhất định phải để cho thầy Nhậm giành được thắng lợi trong trận đấu này, nói cách khác, lớp 6-8 thật sự sắp bị nuôi hỏng rồi.


Trên đường cục trưởng Lỗ mang thằng con nhà mình đến phòng hiệu trưởng, Lỗ Ban Ban một bên duỗi cái tay sưng như con gấu của mình, một bên một phen nước mắt một phen nước mũi lên án Nhậm Trúc là tên rác rưởi đáng chết cỡ nào, cục trưởng Lỗ nghe mấy từ tục tĩu trong miệng con mình, sắc mặt âm trầm, không phải do con của ông ta mới tí tuổi mà công phu mắng người đã thuần thục như vậy, mà là vì tên thầy giáo to gan lớn mật, đáng bị sa thải kia.


"Rầm!" Một tiếng, cục trưởng Lỗ gần như đá văng cửa phòng hiệu trưởng.


Lúc này ba người đã chờ trong phòng đồng thời quay đầu, hình ảnh đó làm cục trưởng Lỗ sửng sốt, sau đó sắc mặt lại đen thêm một tầng ——ba người đứng ở trong phòng này, lớn nhất cũng không quá 35 tuổi, cả ba không có kinh hoàng thất thố như ông ta nghĩ, trái lại thoạt nhìn một người so với một người càng bình tĩnh, giống như ba người bọn họ không phải đang chờ ông ta hưng sư vấn tội, mà là đang cùng nhau uống trà nói chuyện đời người vậy. Trừ cái đó ra bọn họ mặc kệ từ phương diện nào nhìn cũng đều là vẻ tuấn tú lịch sự, lại còn tên này cao hơn tên kia, tên kia đẹp trai hơn tên nọ. Cái này làm cho cục trưởng Lỗ từ trước đến nay dựa vào tài hoa cực kì không vui, người thì phải dựa vào tài hoa, ông ta ghét nhất những thằng dựa vào cái mặt!


"Khụ, hừ!"


Cục trưởng Lỗ nặng nề hừ một tiếng, cứ việc ông cực kì muốn làm ra vẻ từ trên cao nhìn xuống gì gì đó, nhưng bất đắc dĩ điều kiện bản thân không cho phép, cho nên ông ta chỉ có thể khiến giọng nói và nét mặt của mình càng thêm nghiêm túc: "Trong ba vị ai là thầy giáo đã đánh con tôi?"


Chủ nhiệm Nhậm nheo mắt, quả nhiên có trẻ trâu như nào thì sẽ có phụ huynh trẩu như thế ấy. Chỉ xem vẻ mặt vị cục trưởng địa trung hải (hói) này là biết ông ta hoàn toàn tin vào những gì Lỗ Ban Ban nói, không thèm hỏi thêm một câu về nguyên nhân hay điều tra gì cả. Mấy cái dáng vẻ hỏi tội kiểu này trước đây anh đã thấy nhiều rồi.


Vì thế, Nhậm Trúc khẽ gật đầu với cục trưởng Lỗ: "Chào cục trưởng Lỗ, tôi là thầy dạy văn của Lỗ Ban Ban, kiêm chủ nhiệm lớp 6-8. Hôm nay đi học là tôi đánh lòng bàn tay em ấy để phạt, có vẻ như ngài rất có ý kiến về việc này nhỉ?"


Cục trưởng Lỗ thấy Nhậm Trúc đáp lời, tức khắc như tìm được mục tiêu trút giận, ông ta đột nhiên giơ tay đập bàn một cái rầm, một cái tay khác chỉ thẳng vào mũi Nhậm Trúc mắng: "Anh còn có mặt mũi nói mình là thầy giáo?! Học thức và ý thức trách nhiệm của anh đều bị anh ăn vào trong bụng chó rồi hả?! Làm một thầy giáo cùng chủ nhiệm lớp, anh chẳng những không quan tâm học sinh trong lớp, ngược lại ở trên lớp ngang nhiên nhục mạ, đánh đập, dùng cách xử phạt về thể xác với học sinh, anh như thế mà cũng có tư cách làm giáo viên?! Quả thực là bại hoại, sỉ nhục của ngành giáo dục!!!"


Lỗ Ban Ban ở bên cạnh cáo mượn oai hùm gật đầu, cặp mắt nhỏ tí hin của nó nhìn chằm chằm Nhậm Trúc, hy vọng từ trên mặt anh nhìn thấy sự kinh hoàng thất thố, hối hận không kịp. Đáng tiếc, Lỗ tiểu béo có chút kinh nghi phát hiện, chủ nhiệm lớp của nó sau khi bị ba nó răn dạy xong vẫn mặt không cảm xúc như thường.


Lỗ Ban Ban: "......" Cái này không đúng nha! Mấy người khác nhìn thấy ba tui đều sẽ kinh sợ rồi lấy lòng nhận sai mà! Sao chủ nhiệm lớp tui hổng có giống gì hết vậy?!


Cục trưởng Lỗ: "......" Cái này không đúng nha! Mấy giáo viên khác nhìn thấy ông ta đều sẽ kinh sợ lấy lòng ông sau đó nhanh chóng nhận sai mà, sao chủ nhiệm của thằng con nhà ông không phản ứng gì với ông hết vậy?! Cục trưởng Lỗ nghĩ đến đây còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên nhìn thấy thanh niên vốn nên rất dễ giải quyết này trực tiếp lướt qua ông, mặt không biểu tình mở miệng dò hỏi Lỗ Ban Ban:


"Hiện tại là thời gian học tiết thứ hai, vẫn chưa tan học. Cho nên, vì sao em không đi học mà chạy tới đây lãng phí sinh mệnh?"


Lỗ Ban Ban bị Nhậm Trúc nhìn thoáng qua, cảm thấy da đầu mình sắp nổ luôn rồi: "Em em em em, em! Ba em kêu em tới!"


Nhậm Trúc lạnh lùng nói: "Vậy giờ đã không có chuyện của em, trở về học."


Lỗ Ban Ban đặc biệt muốn cao ngạo đáp lại một tiếng "Không!", nhưng mà nó cảm nhận lòng bàn tay còn sưng đỏ của mình, cực kì héo không dám lên tiếng, chỉ có thể ngẩng đầu ngó ông ba nhà mình, trông cậy vào ổng nói gì đó. Cục trưởng Lỗ đang muốn mở miệng, Nhậm Trúc đã lấy di động của mình ra: "Cục trưởng Lỗ, tôi cảm thấy có một số việc không thích hợp để cho trẻ em tiếp tục nghe, bằng không có khả năng sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt nào đó, ngài cảm thấy sao?"


Cục trưởng Lỗ làm sự nghiệp giáo dục nhiều năm, đối với việc phụ huynh, giáo viên báo cáo gì kia tuyệt đối rất quen thuộc, trong nháy mắt khi nhìn thấy cái điện thoại đấy, ông liền ý thức được chuyện có lẽ có chút không tốt, cho nên ông ta cực kì gian nan nghẹn lại, khụ khụ một hồi rồi nói với thằng con nhà mình: "...... Con lên phòng y tế trước đi, để giáo viên y tế xử lí tay con một chút."


Tuy nói ba cũng không bảo nó về lớp, nhưng Lỗ Ban Ban lại nhạy cảm ý thức được rằng ông ba nhà mình đây là bị chủ nhiệm lớp sai sử nha! Mặt Lỗ Ban Ban ngỡ ngàng y chang bị sét đánh, đần độn giơ móng đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.


Cục trưởng Lỗ hoàn toàn không ý thức được chỉ bởi vì việc này, từ đây về sau địa vị của ông trong lòng thằng con nhà mình không cách nào vượt qua được địa vị của thầy giáo nào đó.


Chờ sau khi Lỗ Ban Ban rời khỏi, Nhậm Trúc mới mang theo ý cười nhàn nhạt mở tệp ghi âm.


Cục trưởng Lỗ nghe thằng con nhà mình ở trên lớp ngang nhiên nhục mạ giáo viên, chống cự không nộp bài tập, một câu tiếp một câu chửi tục làm ông ta cảm thấy mình chưa từng mất mặt như lúc này, nhưng nếu chỉ bằng những lời này cũng không thể làm ông buông tha cho giáo viên ngữ văn đã sử dụng hình phạt thể xác với con mình, làm ông ta thốt nhiên biến sắc chính là dưới sự dẫn đường của Nhậm Trúc, Lỗ Ban Ban nói ra nhà mình cực kì có tiền, hơn nữa nói ra chuyện có người đưa chỗ tốt, tặng quà cho ông ta.


Trong nháy mắt này, ánh mắt cục trưởng Lỗ nhìn về phía Nhậm Trúc như một con dao găm bôi độc.


Cái dáng vẻ âm trầm kia làm cho Bành Phi và Ninh Huân đứng nghe đều cảm thấy không thoải mái, đại giáo sư Ninh lại càng bắt chuẩn hoạt động tâm lý của cục trưởng Lỗ, hắn lập tức trực tiếp bước dài một bước chắn trước mặt Nhậm Trúc, dùng giọng khá là ôn hòa nói: "Cục trưởng Lỗ, đây chỉ là lời con nít nói mà thôi. Nếu chúng ta đã ở phòng hiệu trưởng để xử lý riêng chuyện này, đương nhiên phải giải quyết cho thật tốt. Ngài ngàn vạn không cần nghĩ nhiều, miễn cho hại người hại mình."


Lỗ Húc nghe lời nói của Ninh Huân, hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó ông ta như ở trong mộng mới tỉnh, "A" một tiếng, tiện đà lộ ra nụ cười gượng gạo: "Đúng đúng đúng, thầy này nói rất đúng, vốn dĩ chính là lời trẻ con nói không cố kỵ mà thôi. Không phải chuyện gì lớn, không phải chuyện gì lớn cả."


Nhậm Trúc có hơi bất mãn trừng cái tấm lưng to lớn ở trước mặt anh, người này có bệnh hả? Làm gì đột nhiên đứng lên hoà giải cho anh? Anh hoàn toàn có thể trong vòng một hiệp kế trực tiếp chọc nát lá gan của cục trưởng Lỗ, làm cho ông ta không bao giờ dám ở trước mặt mình khoe khoang nữa, nhưng người này một hai phải dùng loại phương thức ôn hòa này tới giải quyết...... Thật là......chậc, quên đi.


Nhậm Trúc nhìn Bành Phi bên cạnh nháy mắt đến mí mắt cũng sắp rút gân luôn, hừ một tiếng, sau đó ghét bỏ đẩy Ninh Huân ra, gật đầu nói với cục trưởng Lỗ còn hơi cảnh giác nhìn mình: "Tôi ghi âm cũng không có ý gì khác, chẳng qua là phòng ngừa một vài phụ huynh nhìn thấy con mình bị giáo viên phạt liền không quan tâm mà cứ dung túng cùng bao che cho con thôi. Bản thân đứa bé sai trước, chúng tôi là giáo viên, vì tốt cho bọn chúng, đương nhiên phải sửa đúng cái sai của chúng, hơn nữa nói cho nó cái gì là đúng là sai, đây mới là chịu trách nhiệm với bọn nhỏ. Tin tưởng ngài hẳn là đã biết tình hình thực sự khi Lỗ Ban Ban ở trường học, thứ tôi nói thẳng, so với học sinh, thân phận của em ấy càng như một thiếu gia, có lẽ ngài cảm thấy tương lai ngài có thể cho em ấy áo cơm vô ưu, nhưng mà......"


Cục trưởng Lỗ nhăn mày lại, thần sắc trở nên âm trầm: "Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ tôi còn không thể cho con tôi sống những ngày tốt nhất ư?"


Nhậm Trúc nhìn cục trưởng Lỗ, đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Người sớm tối có họa phúc. Đối với điểm này, tin tưởng ngài còn rõ ràng hơn tôi, nếu ngài không muốn tôi quản con của ngài, có thể chuyển nó đến lớp khác. Chỉ cần em ấy không lắc lư ở trước mặt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không quản em ấy một li một tí nào. Nhưng chỉ cần đứa nhỏ này còn là học sinh của tôi, như vậy cho dù có là con vua đi nữa, tôi cũng sẽ quản đứa bé thật tốt, dạy nó, để cho nó nhìn rõ thị phi phân rõ thiện ác, cho nó biết mình nên là người như thế nào, sau này muốn làm một người như thế nào."


Âm thanh trong trẻo này cũng không lớn, nhưng giọng điệu kiên quyết ấy lại làm ba người còn lại không ai hoài nghi anh có nói được làm được hay không.


Mày cục trưởng Lỗ nhíu rồi lại giãn ra, lại nhíu mày, lại giãn ra, một lúc sau ông ta mới nghẹn ra hai từ: "Ghi âm."


Nhậm Trúc ngay trước mặt ông xóa tệp ghi âm đi.


Trong lòng cục trưởng Lỗ thở phào một hơi, mặc kệ ông ta có dành trước hay không (?), cuối cùng từ điểm đó xem ra người này cũng không tính toán liều mạng với ông. Hơn nữa, lúc này IQ và EQ của cục trưởng Lỗ đã chậm rãi trở về, bắt đầu tự hỏi, ông ta phát hiện thằng con nhà mình quả thật rất trẩu, hơn nữa đã sắp tới nông nỗi không ai quản được rồi, tuy rằng cậu giáo viên trước mắt rất sốt ruột, nhưng mà...... Nhưng mà......


Cục trưởng Lỗ vòng vòng quanh quanh trong bụng mấy ngàn vòng, cuối cùng cái gì cũng không nói, hừ một tiếng liền xoay người rời khỏi phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng Bành Phi chả hiểu gì sất tỏ vẻ, việc này thế mà cứ như vậy xong rồi? Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, y vốn đang chờ đợi một trận đại chiến kinh thiên động địa mà?!


Kết quả mới vừa nói xong câu này đã bị Ninh Huân đấm cho một quyền, sau đó hiệu trưởng Bành Phi nhìn thấy chú nhỏ nhà mình cùng thầy giáo đập troai ngay cả cục trưởng cục giáo dục cũng dám chính diện đối kháng đồng thời lộ ra một nụ cười cao thâm khó dò, thật giống như vừa mới đánh thắng trận ý...


Bành Phi: "......" Bỗng nhiên cảm thấy bản thân có hơi ngu.


Ngày hôm sau, khi thầy Nhậm ngồi trên bục giảng nhìn thấy Lỗ tiểu béo sợ sệt cúi gằm mặt xuống, hận không thể co người lại đến mức nhỏ nhất mà lén lút vào lớp, anh không chút nào che dấu lộ ra một nụ cười thân thiện.


Toàn thể trẻ trâu lớp 6-8: "!!!!" Óa! Trời ơi! May mà hôm qua tui thành thành thật thật làm bài tập! Ngay cả đại ca Lỗ và ông ba cục trưởng nhà nó mà còn bị chủ nhiệm lớp xử đẹp luôn kìa! Chủ nhiệm lớp thật đáng sợ!!!