Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 39




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Nhậm Trúc nói xong câu đó, Lộc Minh trực tiếp sợ tới mức khẽ run lên, dùng một loại ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn anh, run run rẩy rẩy hỏi: "Thầy Nhậm...... Thầy, thầy chuẩn bị độc chết ai hả, à thì là ấy, với thân phận và địa vị hiện tại của thầy, nếu đặc biệt ghét một ai đó, cũng tuyệt đối không cần tự mình xuống tay, tìm người tập kích trùm bao tải là được, thật đó."


"Thầy lại chưa nói thầy muốn hạ độc." Nhậm Trúc liếc mắt nhìn Lộc Minh một cái, thấy người sau héo héo mới nói: "Xuống xe."


"Dạ?"


"Chúng ta đi nhà Lương Chí Hào nhìn xem, hỏi một chút chuyện của bọn họ rốt cuộc là như thế nào, em tin tưởng Lương Chí Hào sẽ hạ độc à?"


Lộc Minh nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tuy nói tri nhân tri diện bất tri tâm, nhưng em vẫn cảm thấy Lương Chí Hào hẳn không phải loại người như vậy. Quan trọng nhất chính là cậu ta không có động cơ nha, cậu ta có tương lai tươi sáng như thế, rất nhanh sẽ đi lên con đường người thắng nhân sinh, sao lại tự đi đào hố chôn mình chứ? Hơn nữa em nghĩ không ra cậu ta và mấy người Tống Điềm Điềm có thù oán sâu nặng gì, mới có thể hãm hại bọn họ như vậy."


Nhậm Trúc rất là vừa lòng gật gật đầu, quả nhiên đứa trẻ không may mắn* thì trưởng thành sớm, IQ của đứa nhỏ xui xẻo này vẫn còn online. Cơ mà còn có một vấn đề anh không có suy xét đến. Ngay cả vừa nãy trong nháy mắt bởi vì phẫn nộ mà mình cũng xem nhẹ một loại tình huống, hiện tại anh nghĩ tới, vậy đối với toàn bộ sự tình phát triển anh phải giữ lại thái độ cầm chừng.


Nhậm Trúc cùng Lộc Minh thực mau đã đi đến phía trước, nâng dậy cha Lương mẹ Lương đang ngồi dưới đất cực kỳ bi thương. Lúc hai người kia nhìn thấy bọn họ còn vẻ mặt đề phòng cùng nghi hoặc, tựa hồ cũng không biết vì sao sẽ có người qua đường trợ giúp bọn họ. Thẳng đến khi Nhậm Trúc cùng Lộc Minh từng người nói ra thân phận của mình, đặc biệt là khi biết Nhậm Trúc là thầy giáo của Lương Chí Hào, cha Lương mẹ Lương gần như là bắt được rơm rạ cứu mạng mà bắt lấy tay Nhậm Trúc.


"Thầy Nhậm! Thầy Nhậm ơi! Thầy nhất định phải cứu Chí Hào với! Nó là một đứa bé rất tốt, hiện tại nhà của chúng tôi đều là dựa vào nó chống, nếu như không có thằng bé, tôi và mẹ nó phải sống như thế nào đây? Nếu như không có chúng tôi, Tiểu Tuyết lại nên làm cái gì bây giờ chứ! A a a a a, nhà chúng tôi sao lại thảm như thế? Sao lại có nhiều vận rủi buông xuống đầu hai đứa con của tôi như thế? Ông trời à! Nếu ông nhất định phải làm gia đình tôi chịu cái tội này, vì sao không để hai ông bà già chúng tôi thừa nhận tất cả cơ chứ?!"


Cha Lương gần như là gào khóc, dáng vẻ thê thảm kia làm người qua đường chung quanh đều lộ ra vẻ không đành lòng. Nhậm Trúc trong lòng trầm xuống, anh nâng cha Lương dậy, nói: "Anh trai à, có chuyện chúng ta vào trong nhà nói đi. Hai anh chị ra ngoài thời gian dài như vậy, Tiểu Tuyết chắc cũng lo lắng cho hai người rồi."


Sau khi cha Lương mẹ Lương nghe được cái tên Tiểu Tuyết, cả hai hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó mẹ Lương dẫn đầu đứng lên chạy như bay vào nhà. Bà một bên chạy còn một bên kêu tên Tiểu Tuyết, sợ đứa bé kia có chuyện gì xảy ra.


Cha Lương cũng rất nhanh đã phản ứng lại, ông thở dài một hơi nặng nề, thút tha thút thít gật đầu: "Đúng vậy, đúng, còn có Tiểu Tuyết nữa, còn có Tiểu Tuyết mà, tôi phải trở về trông Tiểu Tuyết. A, thầy Nhậm, thầy cũng đi với tôi vào nhà đi, tôi, tôi......"


Nhậm Trúc trực tiếp gật đầu: "Anh không nói tôi cũng muốn hỏi tình huống một chút, rốt cuộc Chí Hào ở trong lớp là đứa bé rất ưu tú còn rất ôn hòa, tôi cũng không tin em ấy sẽ làm ra chuyện hạ độc hại người. Hơn nữa, tôi cũng muốn gặp Tiểu Tuyết."


Cha Lương nhanh chóng gật đầu, dẫn Nhậm Trúc và Lộc Minh vào nhà.


Sau khi Nhậm Trúc vào liền thấy được cô bé đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc sô pha cũ nát, đó là một cô bé có diện mạo cực kì thanh tú xinh đẹp, mái tóc đen dài khoác trên vai, làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng nhạt khiến cô bé có thêm vài phần diễm lệ, động lòng người nhất hẳn là đôi mắt kia của cô bé, là một đôi mắt hạnh xinh đẹp, ngập nước làm người không tự giác nhìn thêm vài lần.


Nhưng mà Nhậm Trúc lại phát hiện một ít nơi bất thường.


【 Bíp! Mở ra kỹ năng 'Chủ nhiệm lớp nhìn rõ mọi việc', trong vòng mười phút sức quan sát tăng gấp bội, có thể phân biệt ra biểu tình cùng biến hóa nhỏ bé, cũng có thể nhìn đến chỗ rất nhỏ. 】 Nhậm Trúc ngẩn ra, không nghĩ tới anh lại mở ra kỹ năng quan sát trong lúc vô tình, có điều đây cũng nói rõ cô bé này hẳn là có chút vấn đề.


Cô ngồi hết sức đoan chính, từ tư thế để xem gần như không thể bắt bẻ, nhưng mà đôi tay đặt trên hai chân siết chặt lại có thể rõ ràng biểu hiện ra cô đang khẩn trương cùng kháng cự. Đôi mắt cô bé rũ xuống, tựa hồ mắt điếc tai ngơ đối với hết thảy chung quanh, mà khi mẹ Lương khóc lóc kể lể Lương Chí Hào bởi vì hạ độc mà bị cảnh sát bắt đi, toàn bộ cơ thể cô gái đều kịch liệt rung động một chút. Lồng ngực hơi hơi phập phồng đó có thể biểu hiện ra cô đang phẫn nộ hoặc là điều gì khác.


Nhậm Trúc thậm chí thấy được khiếp sợ và bi thương chợt lóe lên trong mắt cô, nhưng kỳ quái nhất chính là, sau khi khiếp sợ cùng bi thương qua rồi, cô bé này lại lộ ra nụ cười gượng gạo.


"A, thầy Nhậm à, thầy đừng trách móc. Tiểu Tuyết lúc trước xảy ra chút chuyện, hiện tại trạng thái tinh thần cả người đều không đúng lắm, bác sĩ nói nếu không có cách nào giải trừ khúc mắc, con bé có khả năng đời này đều sẽ từ chối nói chuyện với người khác, hơn nữa từ chối tiếp xúc. Hai ngày trước nó còn ở nhà cắt cổ tay...... Nhưng mà hôm nay, có lẽ con bé cũng biết anh mình xảy ra chuyện, Tiểu Tuyết hiếm khi an tĩnh như thế." Mẹ Lương thấy Nhậm Trúc vẫn luôn nhìn Lương Tiểu Tuyết, liền chủ động giải thích với anh.


Nhậm Trúc nghe bà nói vẫn không dời tầm mắt, sau khi im lặng quan sát đủ mười phút, anh mới đột nhiên nói: "Có thể nói cho tôi, trước đó Tiểu Tuyết gặp chuyện gì được không?"


Lộc Minh ở bên cạnh đột nhiên trông thấy, sau khi thầy Nhậm nhà mình hỏi ra vấn đề này, cha Lương mẹ Lương vốn còn nhiệt tình lại mang theo chút cảm tạ bỗng nhiên mặt liền sa sầm, cả thiếu nữ từ nãy tới giờ không có động tác gì cũng đột nhiên ngẩng đầu lên. Sau đó, cậu nhóc liền nghe được tiếng thét chói tai.


Lại sau đó, Lộc Minh và thầy nhà mình cùng nhau bị mời ra.


Lộc Minh: "...... Thầy ơi, sao thầy lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này thế? Rất rõ ràng là con gái nhà người ta bị thương mà, thầy hỏi như thế thì khác gì cầm dao đâm thẳng vào tim người ta đâu." Em nghe xong còn cảm thấy người nhà họ Lương đuổi chúng ta ra là đương nhiên.


Nhậm Trúc lại không có trả lời nó, chỉ là xoa xoa ấn đường nói: "Được rồi, câm miệng. Lái xe đến nhà hàng Trân Tu đi, thầy muốn suy nghĩ một số chuyện."


Lộc Minh đặc biệt muốn bày tỏ tuy rằng nhóc biết lái xe, nhưng mà nhóc không có bằng lái đó có được không?! Bảo nhóc lái xe, chẳng lẽ không sợ nhóc lái thẳng xuống mương hả? Cơ mà hiển nhiên tâm tư thầy Nhậm đã không ở nơi này, mãi cho đến nhà hàng Trân Tu, sắc mặt Nhậm Trúc đều có vẻ rất khó coi.


Ân Phong buổi chiều hai giờ từ sau bếp ra tới, liền theo bản năng nhìn thoáng qua góc mà Nhậm Trúc thường xuyên ngồi, sau đó hắn cũng thật sự thấy được người mà mình muốn nhìn thấy, tức khắc đầu bếp Ân hơi hơi nhếch khóe miệng, khuôn mặt lạnh lùng kia lập tức trở nên nhu hòa rất nhiều. Nghĩ nghĩ, hắn lại đi vào sau bếp, lúc trở ra đã bưng theo một đĩa bánh thủy tinh hoa đào** tự làm.


Khi đĩa bánh ngọt trắng nõn trắng nà xuất hiện, Nhậm Trúc không kìm được mà cong cong khóe miệng. Anh ngay cả đầu cũng chưa nâng liền hỏi: "Tan tầm? Có mệt hay không?"


Trong mắt Ân Phong đều mang theo ý cười: "Thấy em thì cái gì cũng không mệt." Sau đó hắn liền nhíu mày: "Trông em không được ổn cho lắm."


Nhậm Trúc thở dài, quả nhiên cho dù là trở thành một đầu bếp cấp sao, sức quan sát của gã này vẫn vô cùng nhạy bén.


"Thủ phạm hạ độc ở trường học đã bị tìm được rồi, là Lương Chí Hào."


Mày Ân Phong giương lên: "Em học sinh xếp hạng nhất khối 7? Đầu óc của cậu ta bị cửa kẹp hay là đầu óc đám cảnh sát kia bị cửa kẹp?"


Nhậm Trúc hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Phải tôn trọng cảnh sát chứ. Chỉ có điều, thật ra em cũng hy vọng là đầu các cảnh sát bị cửa kẹp, như vậy ít nhất em có thể biểu dương một chút cảm giác tồn tại của chính nghĩa. Nhưng, hiện tại em cảm thấy, nói không chừng các cảnh sát mới là người đúng. Nếu là như thế, anh nói em phải làm sao để cứu vớt thủ phạm hạ độc Lương Chí Hào đây?"


Sắc mặt đầu bếp Ân lạnh băng: "Thằng nhóc đó đều muốn độc chết em, em còn muốn cứu vớt nó? Ăn chút bánh thủy tinh, bổ bổ não đi."


Thầy Nhậm thở dài: "Aizz, em đó hẳn là cũng có nỗi khổ riêng, bất quá cụ thể thế nào còn cần em đi hỏi học sinh đấy một chút mới được. Mặc kệ cuối cùng em ấy bị phán như thế nào, chuyện này thế nào em cũng phải làm cho ra lẽ, rốt cuộc chuyện này liên quan đến sinh mệnh và hạnh phúc tương lai của em, làm không tốt em mới là người không an tâm."


Ân Phong cảm thấy người yêu nhà mình, trải qua hai tháng nỗ lực, hắn đã thành công thông báo hơn nữa ngênh ngang vào nhà, nhưng này cũng không đại biểu đầu bếp Ân đã bị tình yêu đớp mất não: "Chuyện này thì có liên quan gì đến hạnh phúc mai sau của em? Hạnh phúc của em chẳng lẽ không phải anh cho hả?"


Thầy Nhậm cảm thấy cấp bậc tự luyến của đầu bếp Ân lại tăng thêm một tầng lầu: "Học sinh mới là tình yêu đích thực của em."


Ân Phong: "......" Vậy thì khó à, hắn lại không thể phóng hỏa đốt trường. Cơ mà, người yêu tự mình chọn thì có quỳ cũng phải chìu hết.


"Chiều nay anh đi cùng em. Lên xe với anh, nói xem rốt cuộc là sao thế này?"


Vì thế Nhậm Trúc liền cười, lúc trước anh cảm thấy sau khi chết rồi sống lại, hơn nữa còn nhận được một cái hệ thống nhiệm vụ bất tử kỳ thật cũng không phải một chuyện tốt. Không tử vong, liền đại biểu cho có sinh mệnh dài lâu, mà trong căn nhà trọ cuộc đời này, nếu vẫn mãi luôn chỉ có một người đi, vậy không khỏi cũng quá mức cô đơn tịch mịch. Đồng thời, chẳng sợ mỗi một thế giới đều tìm một người làm bạn, nếu người kia không phải cùng một người, cũng khiến trong lòng dày vò.


Lúc này, nhìn người này tuy rằng tính cách diện mạo bất đồng nhưng lại có cùng linh hồn, Nhậm Trúc rốt cuộc cảm thấy, tuy rằng có rất nhiều nhiệm vụ muốn hoàn thành, tuy rằng anh cũng không biết con đường phía trước và kết quả ra sao, nhưng ít ra ở điểm này, hiện tại anh vẫn may mắn. May mắn vì có một người đã cùng anh hai thế giới.


Chỉ hy vọng trong thế giới sau, bản thân còn có thể gặp được hơn nữa tìm được anh ấy tuy bất đồng lại tương đồng. Nếu vậy, cho dù cuối cùng gặp phải khiêu chiến và khó khăn thật lớn, anh cũng có đủ tin tưởng cùng dũng khí đi đối mặt.


"Thất thần gì đó? Muốn anh cõng em lên à?"


Nhậm Trúc hừ một tiếng: "Các fan của anh có phát hiện anh luôn ngẫu nhiên ngả ngớn đến phá vỡ thiết lập tính cách không?"


Đầu bếp Ân cười tà mị: "Các cô đó đều không ngồi được xe anh."


Thầy Nhậm liền cảm thấy bản thân không cần nói chuyện với hắn, sau đó vào lúc 4 giờ chiều, Nhậm Trúc cùng Ân Phong nhờ vả vài người, mới nhìn thấy Lương Chí Hào đã bị đưa đến trại tạm giam.


Cách một tầng pha lê trong suốt kia, ánh mắt đầu tiên Nhậm Trúc thấy Lương Chí Hào liền biết, cái kết quả xấu nhất mà anh thiết tưởng xuất hiện.


Lương Chí Hào lại thật sự là người hạ độc, hơn nữa, lúc này cậu ta thế nhưng lại mang theo mỉm cười trên mặt.


"Thầy Nhậm."


*Nguyên văn: 倒霉, có nghĩa là xui xẻo, không may mắn, đặc biệt là về sức khỏe, số phận hoặc tương lai (theo baidu).


**Bánh hoa đào thủy tinh: chắc là nó