Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 26




Đây là một đôi mắt rất đẹp, con ngươi trắng đen rõ ràng, hơi hơi xếch lên, sẽ không có vẻ mày rậm mắt to quê mùa, cũng sẽ không quá mức hẹp dài đến khắc nghiệt, quan trọng nhất chính là hai mắt này cực kì sắc bén lại có thần, khi nó nhìn chăm chú vào bạn, sẽ khiến bạn không tự giác bị nó hấp dẫn.


Nhậm Trúc không hiểu sao bỗng nhiên nhớ tới thế giới trước, cái người vẫn luôn đi theo phía sau anh vào ngày đi làm hôm sau, cái ánh mắt như sắp đốt ra một lỗ sau lưng mình kia. Chỉ có điều ánh mắt ngay lúc đó là không thuận theo không buông tha, mang theo hứng thú mãnh liệt như thợ săn nhìn thấy một con mồi thú vị, mà hiện tại ánh mắt nhìn về phía anh lại mang theo khinh thường cùng coi khinh không chút nào che giấu.


Nhậm Trúc nhịn không được nhướn mày, hình như anh không có trêu chọc đầu bếp thiên tài cấp sao này đúng chứ? Ngay cả ăn cá nóc trúng độc cũng là bị người này chủ động làm hại, từ đầu tới đuôi anh chính là người vô tội nhất đó có được không! Chính anh đều đã thay người này vào bệnh viện, tên này còn không cảm thấy chút áy náy nào hay sao mà nhìn anh như thế?


"Đúng vậy, thật sự là nhờ phúc của anh." Tín tình nào giờ của thầy Nhậm đều là ăn miếng trả miếng. Ngoại trừ đối với đám học sinh trẻ trâu ra, với bất luận người lớn nào độ nhẫn nhịn bao dung của anh đều là 0. Cho dù tên này đẹp trai cũng vô dụng, đều là nhân vật chính, ai còn không hoà nhã đâu.


Tuy nói Ân Phong sớm đã nghĩ đến khi lại đây có lẽ sẽ không nhận được đãi ngộ tốt gì cho cam, nhưng bị châm chọc mỉa mai rõ ràng như thế, hắn vẫn nhịn không được hừ lạnh trong lòng. Quả nhiên người này không đáng thâm giao, hắn không nên tới nơi đây thăm hỏi tên này. Vào lúc Ân Phong quyết định trực tiếp bỏ đồ xuống rồi đi luôn, hắn nghe thấy cái tên chỉ có mặt là coi được kia mở miệng:


"Trước không nói cái khác, bọn nhỏ thế nào rồi? Cảnh sát mang chúng đi rồi à? Có giáo viên nào đi chung với chúng không? Chuyện này hiệu trưởng có tỏ thái độ công khai ở trường hay không? Mặc kệ nói như thế nào, đây đều là chuyện lớn. Trước khi có chứng cứ xác thực, ai cũng không thể nói mấy đứa cái gì. Huống chi chẳng sợ thật sự có đi nữa, mấy đứa nhóc này nhất định là không cố ý, cho nên, nhất định phải nói rõ với mọi người trong trường học chuyện này. Nếu không sau này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý."


Giọng Nhậm Trúc thanh thanh lãnh lãnh, lại khiến Ân Phong dừng lại bước chân muốn rời đi. Hắn hơi kinh ngạc quay đầu nhìn trở về, người trên giường bệnh kia mày nhíu lại, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì quá lớn, nhưng lo lắng và nghiêm túc trong mắt anh lại chẳng thể giả được. Nhậm Trúc như thế chẳng biết sao khiến người không cách nào dời nổi mắt.


Ân Phong mím môi, thật đúng là hiếm lạ. Khi nào cái tên chỉ lo chính mình, hoàn toàn không quan tâm học sinh, còn thích thu lễ vật của phụ huynh, xem lễ nhận học sinh này thế mà lại bắt đầu lo lắng cho học sinh rồi? Hơn nữa bốn đứa bé xảy ra chuyện kia còn là bốn học sinh không đưa lễ cho anh.


Nhậm Trúc thấy Ân Phong không nói lời nào, cho rằng trường học cũng không xử lý tốt chuyện này, tức khắc liền nhếch lông mày: "Trường học chúng ta lớn như vậy, chắc sẽ không trực tiếp để cho những cảnh sát không nói gì hết mà khơi khơi mang đám nhỏ đi luôn đâu nhỉ? Nếu vậy thật sự quá yếu đuối rồi."


Nghe thấy lời này Ân Phong mới phản ứng lại, hắn lắc lắc đầu: "Không phải. Có giáo viên đi cùng các em ấy." Hơi ngừng một chút, Ân Phong lại tiếp tục nói một chi tiết vốn dĩ không định nói: "Lúc các học sinh ấy thi nấu ăn đều được camera quay lại, hơn nữa tôi từng quan sát cách làm của các em ấy, bọn chúng xử lí cá nóc không tồi, canh cá không nên có độc mới đúng."


Nhậm Trúc ha một tiếng: "Vậy chuyện này liền thú vị, làm đầu bếp cấp sao hàng đầu, tôi tin tưởng anh hẳn sẽ không nhìn lầm, bốn người chúng tôi trúng độc vào bệnh viện, chẳng phải là nói rõ bát đựng canh kia có vấn đề sao? Lúc trước bác sĩ rửa ruột cho tôi xác định đó chính là độc của cá nóc, trong bát đựng canh đã có một lượng độc tố nhất định?"


Nhậm Trúc nói tới đây ánh mắt liền trầm xuống, trước đó anh còn đang lo lắng không dễ tìm thấy tội phạm hạ độc kia đâu, giờ xem ra nói không chừng không bao lâu là có thể tìm được hung thủ, hoàn thành nhiệm vụ?


Ân Phong nheo lại hai mắt, đây là lần thứ hai trong hôm nay người này làm cho hắn ngạc nhiên. Khi nào anh ta trở nên có đầu óc như vậy? Trước kia người này cho dù nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ được như vậy.


"Anh..."


Nhậm Trúc bỗng nhiên nhận thấy một tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mình, theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy được ánh mắt của đầu bếp siêu cấp đẹp trai lắm tiền nọ đã không còn khinh thường nhưng lại cực kì hoài nghi.


"Chuyện gì?"


Ân Phong nhìn cặp mắt kia, một lúc lâu sau chậm rãi lắc đầu: "Không có gì." Hắn duỗi tay chỉ chỉ hộp cơm xa hoa bên cạnh giường bệnh: "Nhân lúc còn nóng ăn, không ăn là lạnh mất."


Thầy Nhậm đột nhiên cảm thấy được sủng mà kinh, người này mới nãy còn cực kì ghét bỏ anh, hiện tại lại bảo anh nhân lúc còn nóng ăn cơm là như nào? Chắc không phải là đầu óc...... Có vấn đề tính gián đoạn gì đó chứ? Cơ mà giờ anh quả thật đói bụng, vì thế biết nghe lời phải lấy  hộp đồ ăn qua, hộp cơm bằng gỗ xa hoa kia đặt lên bàn nhỏ trên giường bệnh, sau khi mở ra, một luồng mùi hương ập vào mặt.


Thầy Nhậm vốn còn ghét đầu bếp Ân, khi trông thấy hộp cơm chiều phong phú này nháy mắt liền tiêu tán hơn phân nửa, chỉ là ngửi mùi anh đã biết đồ ăn cực kì ngon. Mà trong số các món ăn, anh liếc mắt một cái liền thấy được một món ăn mình cực thích, nhưng trước giờ Ninh Huân vẫn làm không được.


"A..." Nhậm Trúc nhỏ giọng mà a một tiếng. Bên cạnh hộp đồ ăn có một đôi đũa bạc, anh cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng xương sườn, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng nhấm nuốt. Mùi vị nồng đậm tuyệt vời kia lập tức tràn ngập trong khoang miệng anh. Đây là một món thịt sườn kho tàu cực kì hoàn mỹ. Nhậm Trúc cảm thấy, có lẽ từ trước tới giờ anh chưa từng ăn được món sườn kho nào hài lòng mà lại vừa miệng như vậy. Thật giống như ăn một món ăn ngon trân quý.


Ân Phong nhìn Nhậm Trúc không nói một lời ăn cơm chiều hắn làm, sau đó ăn đến đầy mặt nước mắt. Hắn tức khắc liền có chút không biết làm sao, trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng kia không tự giác mang theo chút lo lắng: "Tôi làm không hợp miệng sao?" Khi Ân Phong hỏi ra một câu này, sắc mặt nghiêm túc cứ như là thi được điểm 0 ấy. Sau đó hắn bắt đầu hồi ức quá trình lúc làm mấy món kia hồi chiều ở trong đầu, tuy rằng hắn hơi có lệ tí, nhưng hẳn không có sai lầm gì mới đúng.


Nhậm Trúc nghe câu hỏi đó như mới đột nhiên phản ứng lại, anh phát hiện mình lại nước mắt giàn dụa, tức khắc có chút bất đắc dĩ cười khổ. Cho dù anh có suy nghĩ cả một buổi trưa cộng thêm buổi chiều, sự không cam lòng khi bỗng nhiên rời đi đời trước vẫn không cách nào dằn xuống, mỗi khi nghĩ tới người bị lưu lại sẽ có thần thái gì, anh giống như bị một khúc xương cá siết chặt lấy trái tim, làm sao cũng chẳng thể tiêu tan.


Cho nên, chỉ là một món sườn kho tàu, lại có thể làm anh rơi lệ đầy mặt.


"Không có. Mấy món này ăn ngon lắm, đặc biệt là món sườn kho tàu này, tôi cũng cảm động đến phát khóc luôn rồi."


Rất rõ ràng đây là ăn nói lung tung, đầu bếp Ân Phong tỏ vẻ nửa chữ hắn cũng không tin, chỉ có điều hắn thật ra có thể xác định không phải đồ ăn của mình có vấn đề, mà là chính người này xảy ra vấn đề gì mà thôi. Theo lý thuyết lúc này Ân Phong nên hết sức thức thời lưu lại một mình Nhậm Trúc yên lặng liếm láp miệng vết thương của mình, hoặc là tự hỏi nhân sinh, nhưng đầu bếp Ân cảm thấy, cái tên miễn cưỡng cười vui, cúi đầu ăn cơm trước mắt này thoạt nhìn cực kỳ khổ sở, mà nếu hắn không nói gì thì cũng sẽ không thoải mái.


"Mấy cái này không bao nhiêu tiền, nhà ăn trường học mỗi ngày đều có." Đầu bếp Ân nói xong lời này liền ngậm miệng lại, hắn phát hiện bản thân một chút cũng không biết cách an ủi người khác.


Nhậm Trúc nghe thế cũng có chút dở khóc dở cười, anh thở dài: "Đồ ăn ở nhà ăn trường học làm sao có thể so với cái này chứ?"


Ân Phong hơi hơi trừng lớn hai mắt. Người này có ý gì? Chẳng lẽ anh ta muốn mình giúp nấu cơm luôn à? Hai người bọn họ hoàn toàn không thân với lại tính cách không hợp đó có được không! Hơn nữa mỗi cuối tuần mình còn phải đi nhà hàng Trân Tu làm bếp trưởng, làm gì có thời gian mà nấu cơm cho người này chứ?


Kỳ thật đầu bếp Ân cũng không biết, món sườn trong miệng Nhậm Trúc hoàn toàn không phải cái mà hắn nghĩ tới.


Ân Phong không nói chuyện, hắn ở trong đầu làm một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Mà Nhậm Trúc thì đắm chìm trong nỗi bất mãn của mình đời trước, hận không thể đem tất cả oán khí tức giận đều dỗi cho hệ thống, nhưng mà cái hệ thống nhát cáy đó từ đầu tới đuôi không rên một tiếng mà lẩn mất, mặc kệ anh nói gì nó cũng không trả lời.


Mắt thấy một hộp đồ ăn đều bị Nhậm Trúc nghiến răng nghiến lợi ăn sạch, oán niệm cùng phẫn nộ của thầy Nhậm đều đã sắp hóa thành khí đen thực chất luôn rồi, đầu bếp Ân cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn, vì thế, vào lúc Nhậm Trúc ăn sạch một hạt gạo cuối cùng, đầu bếp Ân mới ngàn lần không cam vạn lần không muốn mở miệng:


"Được rồi, về sau buổi tối mỗi ngày tôi nấu cơm cho anh. Coi như là nhận lỗi việc anh thay tôi nằm viện. Nhưng địa điểm cần thiết phải ở nhà ăn trường học. Tôi sẽ không mang anh về nhà."


Mới vừa cơm nước xong liền nghe một tin động trời - thầy Nhậm: "???" Lúc tui ăn cơm đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tui mới vừa cơm nước xong liền nhận được hứa hẹn mỗi ngày làm cơm chiều của đầu bếp cấp sao hàng đầu rồi?!


Nhậm Trúc hồ nghi nhìn thanh niên sắc mặt lạnh lùng kia, đặc biệt muốn hỏi một câu có phải anh bị chập mạch không, nhưng nghĩ đến mình nấu ăn rất tệ, làm được cũng chỉ là mấy món gia đình. Dưng không nhiều ra một bữa tối ngon miệng, không ăn thì uổng. Lại không phải thu hối lộ của phụ huynh, có đồ free không chiếm là thằng ngu, huống chi còn là đồ free của đầu bếp cấp sao.


"Được! Không sao, trực tiếp định ở phòng bếp chuyên dùng để dạy học của anh là được. Nếu anh phụ trách nấu cơm, vậy tôi đây liền mua đồ ăn đi." Lúc này tâm trạng Nhậm Trúc khá hơn không ít, rốt cuộc ngẫm lại buổi tối mỗi ngày đều có thể biến đổi phương pháp ăn đồ ăn ngon, còn có món sườn kho tàu các phương diện đều hoàn toàn phù hợp sự chờ mong trong lòng mình, oán niệm của anh cũng ít đi rất nhiều.


Ân Phong nhìn thấy tâm trạng Nhậm Trúc tựa hồ đã tốt lên nhiều hơn, đáy lòng cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra. Hắn theo bản năng cảm thấy người này rất không dễ trấn an, hiện tại có thể dùng một bữa cơm chiều liền giải quyết......


Đầu bếp Ân quắc mắt đứng lên, hắn mím chặt môi: "Tôi còn có việc, đi trước." Nói xong lập tức xoay người rời đi, thầy Nhậm xem mà chẳng hiểu ra sao.


Tính cách thái độ của người này thay đổi nhanh quá rồi, quả nhiên là đầu óc không tốt ư?


Mà lúc này đầu bếp Ân còn đang lái siêu xe sắc mặt khó coi, thế mà hắn lại đáp ứng mỗi tối làm một bữa cơm cho người ta lại còn không có bất luận yêu cầu và điều kiện gì khác?! Khi nào thì hắn hạ giá dễ nói chuyện như vậy? Vừa nãy đầu hắn nhất định là bị cửa kẹp!


Cơ mà, mặc kệ như thế nào, lần gặp mặt đầu tiên của hai vị thầy giáo vẫn rất hài hòa.


Nhưng lúc này trong ký túc xá học viện Trân Tu, không khí lại đông đặc như băng.


"Lộc Minh! Có phải mày hãm hại tụi tao hay không? Mày mau nói thật đi!"


..........