Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!

Chương 80: Phát giác




- .........Chắc là tôi sắp hiểu được......

- Bỏ đi, cô sẽ không hiểu đâu. Nói chung nó bất lợi cho tôi. Khi vết thương của Y Lạc lành thì lời nguyền không thể gỡ bỏ được nữa nên tôi nghĩ chắc là nên loại bỏ bà ta rồi.

Lâm Phạm Nhạc từ chối cho ý kiến, chăm chú lái xe. Tiêu Phạm Nhạc cụp mắt suy nghĩ.

Sự thật là cô lo lắng về Lâm Phạm Hoàng hơn. Nhưng cô không định xen vào. Mọi thứ sẽ ổn, cô tin tưởng em trai cô. Chỉ là lo lắng thì không tránh khỏi được.

Lâm Phạm Nhạc đưa Tiêu Phạm Nhạc đến trung tâm mua sắm.

Tiêu Phạm Nhạc nghĩ mình nên mua vài thứ lấy lòng mấy "người nhà" của cô. Y Lạc tùy tiện nhặt cái gì đó coi như có là được. Tiêu Gia Huy thì hẳn là có thể tặng một cái đồng hồ do con gái ngoan ngoãn chọn, đủ khiến ông ta vui vẻ. Tiêu Gia Nguyên già rồi, quà không thể quá màu mè kiểu cách. Có lẽ chọn cho ông ta ít trái cây là ổn. Dù sao cô cũng không thích ông ta cho lắm.

Còn lại mấy ông anh của cô. Với tên Tiêu Chí Long thì cô tự ký vào một cái áo đưa cho anh ta cũng đủ khiến anh ta cung phụng cô cả tháng rồi. Tiêu Chí Phong hơi khó chiều, nhưng với loại con nít già trước tuổi như nó thì một quyển sách thiên văn với vài bộ sách khác hẳn là thuyết phục được. Tiêu Chí Thanh là người của công việc, mẫu đàn ông tiêu biểu. Anh ta khá dễ tính với việc được tặng thứ gì, nên tặng một cái USB hay cà vạt gì đó cũng có thể khiến anh ta hài lòng.

Còn Tiêu Chí Hào mới là vấn đề lớn. Với một thần tượng nổi tiếng ngày nào cũng có quà như anh ta thì thật sự rất khó chọn quà. Riêng việc ngày nào anh ta cũng dành thời gian mở quà của fan với cái vẻ mặt sao cũng được là biết rồi.

Lâm Phạm Nhạc không xen vào quyết định của Tiêu Phạm Nhạc. Dù sao thì tiền để thanh toán cũng từ thẻ Tiêu Gia Huy gửi cho cô. Bởi vì phải nhờ cô chăm sóc cho Tiêu Phạm Nhạc nên ông ta mới gửi thẻ. Cô là người thẳng thắn, mà dựa trên tính cách của Lâm Phạm Nhạc thì cũng không có lý do gì để từ chối. Đối với Tiêu gia bao nhiêu đây lại không là gì cả.

Hai người đi từ trưa, mãi đến xế chiều vẫn chưa định rời đi. Phụ nữ mà, mua sắm vẫn luôn cần nhiều thời gian.

Tiêu Phạm Nhạc vẫn chưa chọn được món quà nào cho vừa ý. Cô và Lâm Phạm Nhạc chọn được rất nhiều đồ, vừa đồ ăn, lại có quần áo, đồ dùng, đồ trang trí, thậm chí đồ thủ công bút viết giấy mực kim chỉ vải vóc đều càn quét một lượt. Tuy mang về không có làm gì, nhưng để trong nhà lâu lâu rảnh rỗi mang ra bày bừa cũng chẳng hại gì. Thế nhưng cô vẫn chưa chọn được đồ cho Tiêu Chí Hào.

- Chị Lâm?

Lâm Phạm Nhạc quay lại. Người thanh niên ăn mặc tùy tiện, đeo khẩu trang đi tới trông rất quen mắt. Tất nhiên cô nhận ra là ai.

- Tiêu Chí Hào đấy à?

- Chị nhận ra tôi nhỉ? Ánh mắt vẫn còn tốt.

Tiêu Phạm Nhạc quay lại. Tiêu Chí Hào tháo khẩu trang, cúi đầu mỉm cười.

- A Nhạc thấy anh có vui không?

Tiêu Phạm Nhạc bĩu bĩu môi, giơ chân đá vào chân anh một cái rồi lon ton chạy đi. Tiêu Chí Hào cười khổ.

- Con bé sao vậy chứ...?

Lâm Phạm Nhạc nhìn theo Tiêu Phạm Nhạc, hơi cười.

- Đang đau đầu chọn cái gì để tặng cậu đấy.

- Bất ngờ nhỉ?

Lâm Phạm Nhạc chỉ cười không đáp.

- Cậu làm gì ở đây?

- Mua vài thứ đồ ấy mà.

Tiêu Chí Hào nhún vai. Lâm Phạm Nhạc rũ mắt. Thiếu gia như cậu ta thứ gì lại chẳng có sẵn. Tới trung tâm thương mại thế này hẳn là có hẹn ai đó. Tầng trên cùng có một khu cà phê nhà hàng, cảnh cũng khá đẹp.

- Cậu nói xem cậu cần mua thứ gì?

Tiêu Chí Hào lắc đầu. Anh thừa biết giấu không được. Thật ra thì cũng không cần thiết phải giấu, nên cũng chẳng căng thẳng gì lắm.

- A Hoàng dặn tôi nói với chị như thế.

- À.

Lâm Phạm Hoàng biết lịch trình hôm nay của cô và Tiêu Phạm Nhạc. Tuy việc anh ta hẹn ai, làm gì chẳng nguy hại tới cô, nhưng việc cố tình giấu khiến cô hơi khó chịu. Trông thái độ của Tiêu Chí Hào thì chắc là Lâm Phạm Hoàng cũng không ép phải cố giấu, nhưng chắc là không có ý định tiết lộ gì hơn.

Tiêu Phạm Nhạc lại chọn thêm được một vài thứ đồ, lạch bạch chạy tới.

- Chị xinh đẹp, chúng ta đi nơi khác xem thôi.

Lâm Phạm Nhạc gật đầu, dắt tay Tiêu Phạm Nhạc.

- Tôi đi trước.

- Tạm biệt.

Tiêu Phạm Nhạc cụp mắt.

- Về thôi.

- Sao vậy?

- Mua đủ rồi.

Lâm Phạm Nhạc tuy thắc mắc việc thái độ của Tiêu Phạm Nhạc thay đổi, song không hỏi gì. Tiêu Phạm Nhạc cũng im lặng. Cô nhìn mảnh giấy trong tay.

"Mười hai giờ, khu rừng phía nam"

Môi kín đáo giương lên, Tiêu Phạm Nhạc cười lạnh. Khu rừng phía nam thành phố ở không xa lắm với nhà của Lâm Phạm Hoàng, khoảng hai cây số. Tiêu Phạm Nhạc đã sớm xem xét chỗ đó, vì an toàn của thằng em chết bầm. Ở đó có mấy căn nhà gỗ rất đẹp để người tới du lịch ở lại.

Nếu không phải người đưa cô mảnh giấy này nói cô giao cho Lâm Phạm Hoàng, cô sẽ vứt nó và không để tâm gì rồi. Xem ra là bởi vì xem cô là trẻ con nên mới đưa cho cô, nghĩ cô xem cũng chẳng nghĩ đến việc tới đó. Dù sao tờ giấy cô cũng vứt rồi, Lâm Phạm Nhạc chắc không thấy được. Mấy chuyện của nhà cô không nên kéo cô ta vào, thật sự nhờ cô ta quá nhiều rồi.