Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!

Chương 70: Ý đồ




Lượng thuốc ngủ Y Lạc cho Tiêu Phạm Nhạc đủ khiến cho cô ngủ mê man cả ngày. Cũng may là nhờ có hiệu ứng Kiểm soát của danh hiệu Thần nên bây giờ cô mới tỉnh táo được.

Danh hiệu Thần có được khi Tiêu Phạm Nhạc triệu hồi tới thế giới này hai trăm nhân vật và thành công chế ngự ý định giết người và mấy cái sở thích man rợ của Tử Huyết. Hiệu ứng Kiểm soát của danh hiệu giúp cô có thể nắm rõ được những hành động của các nhân vật mình triệu hồi nằm trong khu vực xác định đồng minh và cả bản thân mình. Tức là những nhân vật cô xác định là đồng minh sẽ được hệ thống tính là cùng với cô tạo thành tổ đội. Các vật phẩm sử dụng tổ đội khi cô dùng cho một người trong tổ đội sẽ có tác dụng y hệt lên những người khác trong tổ đội. Hiệu ứng Kiểm soát khiến cô kiểm soát các thành viên trong tổ đội kể cả bản thân. Tất nhiên là cô có thể triệu hồi bọn họ ngay và luôn.

Y Lạc nghe điện thoại, rẽ hướng xe. Có vẻ bà ta đã lái xe tới nơi rồi. Tiêu Phạm Nhạc không hiểu bà ta muốn làm gì, nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Không chỉ vì mưu kế của Y Lạc, mà còn vì tình trạng của cô nữa. Cơ thể cô đã hoàn toàn chìm vào trạng thái ngủ. Bởi vì cơ thể ngủ mà não bộ lại thức, có rất nhiều khả năng sẽ gây đến ảo giác.

Trong số những nhân vật muốn giết cô, những kẻ mang năng lực ảo giác sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.

Y Lạc vừa nghe điện thoại, vừa rời khỏi xe, khóa xe và rời đi. Dựa vào tiếng động và cảm giác, Tiêu Phạm Nhạc xác định là bà ta không đưa cô theo rồi.

- .....

Điên à?

Bà bỏ một đứa bé mười một tuổi đang ngủ mê mệt trong xe ô tô như vậy à? Trời đang rất nóng đó! Một mình tôi trong ô tô là bị sốc nhiệt bây giờ! Cái mụ đàn bà độc ác này!

Điên rồi điên rồi điên rồi điên rồi điên rồi điên rồi!!! Thần thánh nào cứu được cô bây giờ???

Tiêu Phạm Nhạc bình tĩnh lại. Ừ, hốt hoảng vậy thôi chứ thật ra cô cũng chẳng thiếu cách để còn sống. Mặc dù cô có kỹ năng Kháng nhiệt, nhưng Kháng nhiệt chỉ hoạt động trong một lúc và tốn rất nhiều mana. Hết mana thì chịu luôn.

Ở trạng thái này, những kỹ năng Tiêu Phạm Nhạc dùng được gồm có Thông thái, Liên lạc, Kháng nhiệt, Thiết lập và hiệu ứng Kiểm soát. Thiết lập là kỹ năng giúp cô lập trình, cách dùng hơi khó giải thích nhưng bây giờ thì nó hoàn toàn vô dụng. Kỹ năng Thông thái cũng vứt. Kháng nhiệt lại không trụ được lâu trong lúc nhiệt độ trong xe tăng cao.

Tiêu Phạm Nhạc trước tiên dùng hiệu ứng Kiểm soát để tìm La Lạp. La Lạp có liên kết mạnh mẽ với tự nhiên, có thể kiểm soát nhiệt độ. Cô không tìm Tử Huyết, bởi vì Tử Huyết tuy có thể cứu cô dễ như ăn bánh nhưng cô ta sẽ không. Ừ thì công nhận cô ta sẽ không để cô chết, nhưng Tử Huyết thích để cô thoi thóp cơ. Dù sao không có chết là được, nhưng mà thoi thóp thì thà chết đi cho khỏe.

Thứ con cái bất hiếu!

Tiêu Phạm Nhạc không thể trực tiếp nói chuyện với La Lạp, vì hiệu quả của hiệu ứng Kiểm soát không phải là cùng người trong tổ đội nói chuyện như kỹ năng Liên lạc cô có với Lâm Phạm Nhạc. Cô chỉ có thể gây chút cảm giác với La Lạp về tình trạng của bản thân mà thôi. Nếu tác dụng hiệu ứng này áp dụng lên Tử Huyết, Tử Huyết lập tức có thể xác định được thật giả. Nhưng La Lạp thì có khoảng 50% sẽ cho rằng mình nghĩ nhiều bởi vì hiệu ứng chỉ gây ra cảm giác cho người cùng tổ đội chứ không báo động. Đặc biệt là hiện tại Tiêu Phạm Nhạc vẫn chưa bị gì cả. Trừ khi cô đang ở tình trạng nguy hiểm tính mạng, nếu không hiệu ứng sẽ không gây báo động.

Sau khi gửi cảm ứng cho La Lạp, Tiêu Phạm Nhạc vẫn chưa an tâm. Cô dùng kỹ năng Liên lạc gọi cho Lâm Phạm Nhạc.

"A Nhạc?"

Nghe giọng thì có vẻ Lâm Phạm Nhạc đang có tâm tình khá tốt.

"Lâm Nhạc, cô đang ở đâu đấy?"

"Trung tâm mua sắm"

"Tôi không biết mình đang ở đâu nữa, nhưng bị nhốt trong xe ô tô với trạng thái tê liệt. Y Lạc cố tình bỏ tôi lại. Cô mau nhờ hệ thống định vị tới cứu tôi đi hu hu"

"Bỏ hai chữ hu hu phía sau đi. Nghe giả chết đi được. Tôi tới ngay."

Lâm Phạm Nhạc ngắt liên lạc.

Tiêu Phạm Nhạc ngồi đếm từng giây trôi qua. Và dù cô có thấy thời gian trôi lâu đến đâu thì cuối cùng nhiệt độ cũng bắt đầu tăng rồi. Cô kêu gào với chính mình. Ngủ ngủ cái gì mà ngủ? Nóng thế này mà ngủ được à? Cơ thể chết tiệt, mau dậy đi!

Ấy thế mà cơ thể vẫn còn nằm im không nhúc nhích, như muốn vả vào mặt Tiêu Phạm Nhạc rằng: "Thứ ngu xuẩn, đây thích thì đây ngủ nhé, giỏi thì gọi dậy đi."

Tiêu Phạm Nhạc cuối cùng cũng buông tha việc gọi cái cơ thể ngu xuẩn này dậy. Mộ Mộ đã cố mở nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là con thỏ bông mà thôi, đành bó tay chịu chết với cánh cửa quá khổ so với nó.

Tiêu Phạm Nhạc đã bắt đầu thấy mình mở được mắt. Tuy nhiên cô chẳng vui mừng tí nào, vì căn bản hiệu ứng tê liệt do thuốc sẽ không để cô mở mắt.

Ảo giác ghé chơi rồi. Hay lắm.