Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má!
Chuyện gì xảy ra thế kia?!
Một phát có ngay 58 điểm số khiếp sợ! Có cần phải khiếp sợ đến thế không hả?!
Đây chính là khách hàng của mình đấy, đừng có xảy ra vấn đề gì chớ!
“Bíp bíp bíp ---!”
Vừa nghĩ đến đây, tiếng nhắc nhở của wechat vang lên, Trương Tiểu Kiếm cầm lên
nhìn xem, không khỏi sợ ngây người.
Dương Tử Anh: “Trương đại sư! Trương đại sư có ở đây không? Xảy ra chuyện rồi!
Nhìn thấy xin hãy đáp lời!”
Trương Tiểu Kiếm: “Ở nè. Có chuyện gì vậy?”
Dương Tử Anh: “Vừa rồi tôi và ông nhà nhìn thấy ma!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Trương Tiểu Kiếm: “Thấy ma?”
Dương Tử Anh: “Đúng thế. Một chiếc xe không có người điều khiển, tự động lái
trên đường cao tốc!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Trương Tiểu Kiếm: “Chị chờ chút nhé, tôi tính chút đã.”
Vội vàng hỏi hệ thống:
- Hệ thống, trên thế giới này có ma không?
Hắn thật lòng không dám xác định, chung quy đã có cả hệ thống, nếu thật sự có
con ma nào nhảy ra thì cũng có khả năng…
Hệ thống:
- Không có ma, chỉ có Huyền học.
Ừm… Hệ thống đều đã nói là không có ma, vậy thì phỏng chừng thật sự không có
ma đâu, nhất định là có vấn đề nào đó rồi.
Trương Tiểu Kiếm: “Chị đừng có vội ha. Tôi bấm đốt ngón tay suy tính, trước
mắt chị và Trần ca có lẽ sẽ gặp chút xui xẻo, nhưng không phải chuyện gì to
tát, nhất định là sẽ không xảy ra chuyện thấy ma gì cả đâu. Tôi đoán là tài xế
của chiếc xe kia đang ngủ hay là làm gì đó, có khả năng lớn nhất là say rượu
lái xe. Nếu thuận tiện ấy thì nhanh báo cảnh sát thôi.”
Dương Tử Anh: “Đừng, Trương đại sư! Ông nhà tôi bị dọa không nhẹ, khó thở, đại
sư nếu ngài có rảnh thì đến xem giúp chúng tôi đi. Nếu không thì tôi sợ ổng
không vượt qua được rào cản tâm lý lần này!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ông Trần ca này có phải là từng gặp phải chuyện gì trong quá khứ không vậy?
Sao lại kinh ngạc đến thế?
“Vậy… Được rồi.” Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ: “Gửi vị trí cho tôi, tôi lập tức
qua đó nhìn thử xem.”
Dương Tử Anh: “Vâng.”
Buông điện thoại, Ninh Thư Hào và Trương Hàm Hàm nhìn hắn, Ninh Thư Hào hiếu
kỳ hỏi:
- Chuyện gì thế? Vừa rồi xem anh giật nảy cả mình kìa.
- Không có việc gì. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười, nói: - Một khách hàng vừa
nói nhìn thấy ma. Anh suy tính, đâu có chuyện như vậy, cho nên giải quyết
giúp. Nhưng bọn họ lại nhất định muốn anh đi qua đó một chuyến xem giúp bọn
họ. Việc nhỏ, việc nhỏ thôi. Ai yoo ăn xong rồi à? Anh đưa hai đứa về nhà
trước đi.
- Thấy ma! – Ninh Thư Hào và Trương Hàm Hàm dù sao cũng chỉ mới mười một mười
hai tuổi, chính là lứa tuổi tràn đầy lòng hiếu kỳ, vừa nghe thấy Trương Tiểu
Kiếm nói có người thấy ma, không khỏi trở nên hưng phấn: - Bọn em cũng đi bọn
em cũng đi! Dẫn bọn em đi với được không?
- Hai đứa cũng đi á? – Trương Tiểu Kiếm nhìn hai người, sau đó sờ cằm: - Ai
yoo thế không ổn lắm đâu, nhóc nghĩ xem, khách hàng của anh thấy ma, không nói
đến chuyện thật hay giả, nhưng nhất định là sẽ rất đáng sợ…
Trương Hàm Hàm tội nghiệp nói:
- Tiểu Tiện Tiện, anh định bỏ mặc tụi em ở đây sao? Lương tâm của anh sẽ
không đau sao?
- Hả? Lương tâm gì cơ? – Trương Tiểu Kiếm nhìn xung quanh, lại sờ ngực: - Anh
có à?
Trương Hàm Hàm: “…”
Ninh Thư Hào phát bao lì xì hai trăm tệ cho Thần Chém Gió.
- … Oh--- Anh nhớ ra rồi, hình như là có… Quào, ma rồi quỷ các thứ ấy, đều là
lừa người khác thôi. Thế giới này làm gì có ma được đúng không? – Trương Tiểu
Kiếm tỉnh bơ thu bao lì xì: - Nhưng mà anh cảm thấy hai đứa trải đời nhiều tí
cũng tốt. Trẻ con mà, nên gặp qua nhiều thứ một tí. Quyết định như thế nhé!
Thu tiền này sướng quá!
Dẫu sao thì biệt danh của anh chính là Trương – Có tiền phải kiếm – Tiểu Kiếm!
Trương Hàm Hàm:
- Ông này… Tớ càng nhìn càng muốn đánh ổng!
Ninh Thư Hào cực kỳ đồng ý gật đầu:
- Đúng đấy, cực kỳ không có tiết tháo!
Sau đó lại bổ sung thêm một câu:
- Haizzz, tiền tiêu vặt chỉ còn dư không đến ba trăm ngàn, ngày mai phải tìm
chị gái xin thêm mới được.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ai có thể bóp chết thằng nhóc này giúp tôi? Có đánh người Didi không?
Trương Hàm Hàm lại chém một đao:
- Vậy thì tớ nhiều hơn cậu một chút rồi, tớ còn sáu trăm ngàn.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
“Một chút” của nhóc có phải là hơi nhiều quá rồi không hả?
- Các vị khán giả thân ái. – Trương Tiểu Kiếm cầm di động, nhìn mọi người
trong phòng live stream nói: - Live stream hôm nay tạm thời kết thúc tại đây.
Lát nữa tôi phải đi xem phong thủy cho người khác. Nghe nói người kia thấy ma.
Liên quan đến việc riêng, tôi không làm live stream được ha.
Khán giả phòng live stream:
“Chủ phòng còn biết xem phong thủy à?”
“Chủ phòng thật sự là có tài đấy!”
“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!”
“Chủ phòng ông có thể bị ma nhập không?”
- Xì, xem chúng mày nói gì kìa. – Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng vuốt tóc: - Cái
gì gọi là có thể bị ma nhập hả? Hiện tại anh đang bị một con ma chuyên chém
gió nhập vào người đấy chúng mày có tin không?
Khán giả phòng live stream ----
“Tin tin tin, chủ phòng ông càng ngày càng biết chém gió!”
“Tôi phục rồi đấy!”
“Thật sự có ma chém gió sao? Chủ phòng không bằng ngày nào đó ông bắt mấy con
cho bọn tôi đi?”
“Cùng xin!”
Tắt phòng live stream đi, Trương Tiểu Kiếm bĩu môi, khi anh nói thật, không có
ai tin anh cả, haizzz, cuộc đời…
Vẫn luôn cô đơn như tuyết vậy…
Nhưng mà nói tiếp, lấy cớ này nghe cũng được đấy. Sau này có ai hỏi mình, mình
cứ nói là bị ma chém gió nhập vào người!
Ba người đi xuống lầu, Lưu thúc còn đang chờ ở trong xe. Nói thế nào cũng là
tài xế kiêm bảo tiêu, tuy rằng không đến mức kè kè bên cạnh, nhưng khẳng định
là đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Lên xe, Trương Tiểu Kiếm tiếp tục Cát Ưu nằm. Trương Hàm Hàm bĩu môi nói:
- Tiểu Tiện Tiện, bây giờ không live stream mà anh còn nằm thế à?
- Ah, đương nhiên rồi. – Trương Tiểu Kiếm đáp một cách đương nhiên: - Rolls-
Royce nhá, đời này anh có thể ngồi được mấy lần đây? Không cảm thụ một chút
thì chẳng phải là xin lỗi bản thân mình sao? Chúng mày cho rằng ai cũng giống
chúng mày, trong nhà có mấy chiếc luôn à?
- Được rồi! – Ninh Thư Hào đạp Trương Tiểu Kiếm một đá: - Thiết lập nhân vật
vừa nghèo vừa bựa vừa thích chém gió của anh thật đúng là vững chắc đấy. Lúc
trước còn bảo người ta làm việc thành thật, đói cho sạch rách cho thơm…
- Mày nói thế không phải là nhảm nhí sao? – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Vừa
nghèo vừa xấu đều là do cha mẹ cho, anh không thay đổi được. Tuy rằng anh bựa
chút, nhưng không có nghĩa anh là người xấu. Nếu anh là người xấu thì còn ở
đây nói nhảm với chúng mày à?
Đây đúng là sự thật. Trừ việc bựa chút tham tiền chút, hình như người này cũng
không có tật xấu gì ghê gớm…
- Ừ, xem như anh có lí. – Trương Hàm Hàm ở bên cạnh nghiêm túc nói: - Anh trừ
xấu, nghèo, bựa, lùn, tham tiền, thích chém gió, xác thực là không có khuyết
điểm gì to tát.
Ninh Thư Hào quyết đoán thêm một đao:
- Hàm Hàm, trừ những cái đó, ổng còn có ưu điểm nào sao?
Trương Hàm Hàm suy nghĩ thật lâu, lại nhìn Trương Tiểu Kiếm, liếc nhìn trần
xe, ngón tay trắng nõn chấm môi, nói:
- Không nghĩ ra được…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hệ thống lại chém thêm một đao:
- Vào những lúc cậu cảm thấy mình vừa nghèo vừa xấu không còn gì khác, thì
cũng đừng tuyệt vọng. Ít nhất nhận thức của cậu về bản thân mình là chính xác
mà.
Bố mày không cần sống!
Dương Tử Anh gửi tên bệnh viện cho Trương Tiểu Kiếm là bệnh viện đại học y
khoa thủ đô, phụ thuộc vào bệnh viện Triều Dương Thiên Kinh, cách Taikoo Li
cũng không xa lắm, quãng đường khoảng mấy kilomet.
Bệnh viện Triều Dương Thiên Kinh được thành lập vào ngày 24 tháng 2 năm 1958,
là bệnh viện lệ thuộc trực tiếp vào cục y tế thành phố Thiên Kinh, là bệnh
viện hạng một cấp ba bao gồm chữa bệnh, dạy học, nghiên cứu khoa học, y tế dự
phòng, là học viện y lâm sàng thứ ba của đại học y khoa thủ đô, cũng là địa
điểm xác định cơ cấu chữa bệnh của bảo hiểm y tế loại A của thành phố Thiên
Kinh.
Nói không khoa trương một chút nào, bệnh viện này chính là một trong những
bệnh viện tốt nhất thành phố Thiên Kinh.
- Tới. – Lưu thúc lái xe đến gần bệnh viện, sau đó nhìn xung quanh, bất đắc
dĩ nói: - Chỉ có thể dừng xe ở đây. Gần đây không có chỗ đỗ xe nào cả.
- Được rồi. – Ninh Thư Hào mở cửa xe, nói: - Vậy thì chúng ta xuống xe tại
đây thôi. Bây giờ có nhiều xe quá, haizzz…
Dẫn theo Trương Hàm Hàm xuống xe, Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi nhẹ nhàng,
cười nói:
- Ai yoo, đây chính là buồn phiền của kẻ có tiền thôi. Hai đứa nhìn anh này,
anh hoàn toàn không cần phiền lòng về thứ này, ha ha.
Trương Hàm Hàm quyết đoán bĩu môi:
- Ngay cả cái xe cũng mua không nổi. 1 sao!