Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Triệu Đức Bưu đương nhiên là không biết rõ chuyện trong phòng live stream.
Hắn tận mắt thấy bể cá bị cỡ, sau đó nước chảy vào nguồn điện làm cháy cầu
chì, cảm giác sững sờ ngơ ngác các kiểu!
Lậu mía rốt cục là chuyện gì vậy?
“Trùng hợp! Nhất định là trùng hợp!” Triệu Đức Bưu tự tiếp sức cho mình: “Bình
thường không thể nào mà chuẩn vậy được, nói đâu trúng đấy. Hắn tưởng hắn là
ai? Nói sao làm vậy sao? Đừng đùa!”
Trương Tiểu Kiếm dẫn theo đám người tiếp tục đi dạo.
Lúc này, đám người Lâm Tử Kiện quyết đoán biến thân thành đệ tử phái Tinh Tú
(*), vừa đi vừa cổ vũ tâng bấc Trương Tiểu Kiếm các kiểu…
- Công lực của Kiếm ca xưa nay chưa từng có! Bọn dân không chịu di dời này
lại dám đối nghịch với Kiếm ca của chúng ta, thật đúng là không khách gì đom
đóm tranh sánh với mặt trăng mặt trời!
- Bọ ngựa đấu xe, không biết lượng sức! Thật là buồn cười! Á nhìn kìa! Bức
tường kia lại nứt!
- Thần Chém Gió Trương Tiểu Kiếm Kiếm ca vô địch của chúng ta, chỉ cần cười
nói đã đưa tất cả hộ dân không chịu di dời vào chỗ chết, thật là chưa từng
nghe thấy bao giờ…
(*) Phái Tinh Tú: Một môn phái trong tiểu thuyết võ hiệp Thiên Long Bát Bộ của
Kim Dung, người sáng lập là Đinh Xuân Thu, nổi tiếng với môn tuyệt học Hóa
Công Đại Pháp (Một loại võ công có thể rót độc vào kinh mạch của đối thủ khiến
đối thủ mất đi nội công). Đệ tử trong phái Tinh Tú đều phải biết nịnh hót tâng
bốc chưởng môn Đinh Xuân Thu, bởi vì Đinh Xuân Thu là người rất thích nghe
những lời a dua xu nịnh, nếu không biết nịnh hót thì thậm chí có thể nguy hiểm
đến tính mạng.
Lại nói đám người Ngụy Đồng Lâm Tử Kiện đều mặc đồ vest màu đen đứng đắn
nghiêm túc. Nhất là Lâm Tử Kiện, chiều cao ước chừng 1m9, cơ bắp cuồn cuộn
khiến người khác chú ý.
Nhưng cố tình, kẻ kêu gào to giọng nhất trong cả đám lại chính là hắn!
- Hôm nay Kiếm ca đích thân ra tay, đương nhiên là bách chiến bách thắng!
Ngụy Đồng hợp tác với hắn rất nhiều lần, cực kì ăn khớp tiếp lời:
- Chẳng qua là một đám dân không chịu di dời mà thôi, cũng dám lơ là pháp lực
của Kiếm ca. Quả nhiên là không biết hai chữ “bi kịch” viết như thế nào!
Sau đó Đao Phiến lên sân khấu:
- Hôm nay Kiếm ca chúng ta giá lâm Thượng Hải, chẳng cần hắn ra tay, chỉ cần
tùy ý nhấp miệng, tòa nhà này lập tức sẽ sập ngay thôi!
Đám đàn em ca công tụng đức ở đằng sau, người trong phòng live stream xem cũng
thấy thú vị, thưởng cá viên máy bay các loại bay lả tả. Thỉnh thoảng có khán
giả mới vào phòng, sau đó lập tức chấn kinh nghe bọn đàn em tâng bốc…
“Tao đang nhìn live stream của phái Tinh Tú à?”
“Đậu mía thú vị gớm đấy…”
Bọn này vừa xem vừa hi hi ha ha vui vẻ các kiểu, đám người Triệu Đức Bưu lại
không được như thế…
“Sĩ khí -5…”
“Sĩ khí -5…”
“Sĩ khí -10…”
Bọn họ đi theo đằng sau, tận mắt thấy Trương Tiểu Kiếm đi đằng trước vừa đi
vừa chém, vừa chém tòa nhà này lại càng nguy hiểm. Nhìn xem khe nứt trên sàn
nhà kìa, sắp rộng tới 2 cm luôn rồi. Ghé mắt vào thậm chí có thể nhìn thấy
người ở bên kia!
- Ây dà, chất lượng của tòa nhà này cũng không được tốt lắm nhỉ. – Trương
Tiểu Kiếm dẫn theo đám người vừa đi vừa nói chuyện: - Anh nhìn xem chất lượng
sàn nhà này, Triệu Đức Bưu à, tòa nhà này trước kia là nhà đền bù đúng không?
Hơn nữa còn là nhà đền bù rất nhiều năm rồi. Chỉ bằng tòa nhà này ấy, theo tôi
đánh giá thì nó chẳng duy trì được mấy ngày đâu, có thể sập bất cứ lúc nào.
Các anh thật sự không suy xét đề nghị của tôi sao? Một trăm năm mươi triệu.
Giá rất hợp lý nhé!
Triệu Đức Bưu: “…”
Đậu má lúc trước không phải mày còn bảo là một trăm sáu chục triệu sao?! Sao
chớp mắt cái đã biến thành một trăm năm chục triệu rồi?!
Thành tín của mày đâu?!
- Ba trăm tám chục triệu! – Triệu Đức Bưu nhìn lén vết rạn trên sàn, sau đó
tiếp tục tự thủ dâm tinh thần cho mình: - Chắc giá!
- Ồ… - Trương Tiểu Kiếm cũng không đồng ý, lại đi về phía trước: - Á à, cái
xà nhà này không ổn rồi nhé! Anh nhìn xem còn rớt cả mụn gỗ rồi kìa! Ba bốn
mươi năm trước, xây dựng còn không có dàn giáo đâu, nhà này cũng chẳng phải là
xi măng cốt thép các kiểu, cái xà nhà này có đủ rắn chắc được không? Còn không
phải là gãy!
Lại nói cũng thật thần kỳ, hắn vừa dứt lời, đã thấy xà nhà chợt phát ra một
tiếng kẽo kẹt, sau đó “rắc” một phát…
Gãy rồi!
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99…”
Thế là bọn đàn em càng phấn khởi!
- Tao đã bảo pháp lực của Kiếm ca là vô biên mà lị! Bọn mày chỉ là một đám
dân không chịu di dời thôi! Còn không mau đầu hàng đi!
- Đúng đấy đúng đấy! Không thì lát nữa tòa nhà này phải sập, đến lúc đó tụi
mày đừng hòng lấy được một xu một cắc nhé!
- Sao mày lại nói là Kiếm ca pháp lực vô biên? Kiếm ca có yếu đến vậy sao?!
Mày phải nói là Kiếm ca thần thông quảng đại, trước kia ba trăm năm sau này ba
trăm năm không ai có thể thắng được cái miệng của Kiếm ca!
Khán giả trong vòng live stream lại càng vui muốn ngất…
“Bốp bốp bốp bốp bốp… Chủ phòng có phương pháp chém gió đặc thù!”
“Trâu bò quá! Xin chủ phòng dạy tui chém gió với!”
“Chủ bá tao yêu mày!”
Tiêu Thần Tâm cầm di động nhìn comment trong phòng live stream, vừa đọc vừa
cười, thầy giáo của chúng ta chính là pờ rồ như vậy đấy!
Sau đó, đám người Trương đại sư vẫn tiếp tục “Sĩ khí -5…” “Sĩ khí -5…” “Sĩ khí
-10…”
- Ây dà, Triệu Đức Bưu à. – Trương Tiểu Kiếm dẫn theo đám người tiếp tục bước
đi, vừa lên lầu vừa nói: - Anh xem cầu thang này, hả? Đều đã thế này rồi! Lúc
anh đặt chân lên chẳng lẽ không thấy cầu thang rất nguy hiểm sao? Xem nó lắc
lư lắc lư kìa…
Triệu Đức Bưu:
- Sao có thể được? Cầu thang này cứ đi vô tư có thể xảy ra chuyện gì…
Sau đó lập tức nghe thấy một tiếng “răng rắc”, tay vịn rớt…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +99 đến từ Triệu Đức Bưu!”
- Nhìn xem chất lượng này! – Trương Tiểu Kiếm vuốt cằm, rồi nói rất nghiêm
túc: - Triệu Đức Bưu à, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên bàn bạc lại một chút.
Theo tôi đánh giá thì tòa nhà này còn không đáng một trăm năm mươi triệu. Tôi
ra giá một trăm bốn mươi triệu cho anh đi. Nếu không thì… Anh xem chất lượng
này! Nói không chừng lúc nào đó tòa nhà này sẽ sập, đến lúc đó các anh không
chiếm được một xu nào đâu!
- Ba trăm sáu! – Triệu Đức Bưu vẫn cố chấp: - Tôi tuyệt đối sẽ không lùi
bước!
- Ờ. – Trương Tiểu Kiếm đáp một tiếng, sau đó xoay người vung tay lên: - Đi
thôi, chúng ta đi xuống thôi. Xem ra tòa nhà này nguy hiểm quá, lỡ sập thì
phiền to! Có câu nói quân tử không đứng dưới nguy tường! Đi nhanh đi nhanh!
Chạy thôi!
Đám người vội vàng xuống lầu.
Trong lúc xuống lầu, người bên Triệu Đức Bưu đã bắt đầu bàn bạc với Triệu Đức
Bưu:
- Đức Bưu à, nếu không thì chúng ta đòi bớt chút đi. Anh xem nhà lầu này nguy
hiểm vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì…
- Đúng đấy, dù sao thì an toàn vẫn là hàng đầu. Lỡ sập cái thì tới lúc đó
chúng ta có thể lấy được tiền sao?
- Đức Bưu à, phải làm thế nào bây giờ?
Triệu Đức Bưu nổi giận nhìn mọi người nói:
- Mấy người biết cái quần què gì! Hai trăm triệu đấy! Cơ hội tốt như vậy chỉ
cần ráng thêm mấy ngày là có hai trăm triệu! Tụi bây ngại nhiều tiền à?! Tao
nói cho tụi bây biết, cho dù là liều mạng cũng phải đòi tiền tới tay cho tao!
Bọn họ bàn bạc như nào, Trương Tiểu Kiếm đương nhiên không care. Mọi người
nhanh chóng trở về sân dưới lầu tụ tập.
Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm nhìn Triệu Đức Bưu:
- Triệu tiên sinh nhé, một trăm bốn mươi triệu, giá này còn tạm được. Các anh
nghĩ mà xem, tòa nhà đã đến mức này rồi, nói không chừng khi nào đó sập phát
đúng không? Vừa rồi tôi nhìn một chút, diện tích của một căn hộ cùng lắm là
hơn bảy tám mươi mét vuông thôi. Cả tòa nhà chỉ có mấy căn là rộng cỡ đó, tổng
cộng các anh có mười ba hộ, cho các anh một trăm bốn mươi triệu, chia đều thì
một hộ được mười triệu tám trăm ngàn, tính cả diện tích…
Trương Tiểu Kiếm lấy máy tính ra tính luôn:
- 1.080.000 chia cho 70 là bằng… 15.428,571 tệ một mét vuông! Đệt… Xem ra tui
cho nhiều hơn rồi, một trăm ba mươi triệu!
Triệu Đức Bưu: “…”
Còn có thể chơi kiểu đó á?!
- Trương tiên sinh. – Triệu Đức Bưu ngồi ở trước mặt Trương Tiểu Kiếm. Lúc
này hắn đã không còn cứng được như ban đầu nữa: - Ba trăm ba mươi triệu. Chỉ
cần anh gật đầu chúng tôi sẽ dọn đi ngay tức khắc! Các anh có thể khởi công
được luôn!
- Ây dà, không đáng không đáng… - Trương Tiểu Kiếm vuốt cằm, lắc đầu rất
quyết đoán: - Tòa nhà này á, theo tôi thấy thì có thể sập bất cứ lúc nào…
Không ngờ hắn vừa dứt lời, đã thấy tòa nhà cao tầng cũ kỹ lắm rồi, “rầm” một
phát sập thật luôn!
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99…”