Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Vừa nghe thấy Trương Tiểu Kiếm nói thế, các học sinh không khỏi ngây ngẩn cả
người.
Thằng này là đại ca xã hội đen, cao thủ nội lực, đại sư Thái Cực, đại sư phong
thủy…
Còn biết vẽ phác họa?
Có đại ca xã hội đen nào nghệ thuật như thế không?
- Chời má, lưu manh biết vẽ! Vô địch!
- Đúng đấy, chẳng trách sáng nay tao cứ như là nghe thấy có nhạc vang lên,
hát cái gì mà vô địch thì xiết bao xiết bao tịch mịch..
- Xem ổng vẽ thế nào!
Thế là đám học sinh bắt đầu vây xem một cách mạnh mẽ!
Trương Tiểu Kiếm ngồi nghiêm chỉnh, rồi bắt đầu kết nối với hệ thống.
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống, kỹ năng phác họa.
Hệ thống:
- Xin hỏi ký chủ cần loại kỹ năng phác họa nào?
Trương Tiểu Kiếm:
- Còn phân loại á?
Hệ thống:
- Phác họa nghiêm túc, 500 điểm số khiếp sợ, chỉ là kỹ năng phác họa bình
thường, vẽ tranh chỉ có hiệu quả bình thường nhìn đẹp mà thôi. Phác họa không
nghiêm túc, rất chi là tổ lái, 2000 điểm số khiếp sợ, cực kỳ không nghiêm túc,
tác phẩm có thể khiến người ta cảm giác được lả lướt các kiểu. Đơn giản mà nói
là có đủ loại thể nghiệm khác biệt sau khi quan sát.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu phộng, còn có thứ trâu bò thế cơ á?
Nhất định phải thử rồi!
Trương Tiểu Kiếm:
- Mua phác họa không nghiêm túc!
Hệ thống:
- Nhận được.
“Roẹt” một phát, Trương Tiểu Kiếm lập tức cảm giác có một đống thứ gì đó chui
vào đầu mình, hình như là loại vi khuẩn nghệ thuật nào đó?
- Thầy bắt đầu nhé. – Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi thật sâu, rồi cầm bút
chì, mẩu than, bột chì lên…
“Rẹt rẹt rẹt rẹt…!!!”
Trương Tiểu Kiếm cứ như là bạch tuộc thành tinh ấy, đủ loại kỹ xảo hội họa quả
thực khiến bọn học sinh nhìn lác mắt, tất cả học sinh đều há hốc mồm…
“Điểm số khiếp sợ +66! +66! +66!...”
- Chời má! Kỹ xảo này… Kỹ xảo của Kiếm ca trâu bò quá mức rồi nhỉ?! Quả thực
là dân chuyên nghệ thuật mịa rồi!
- Từ trong bức tranh này, tao đã cảm nhận được vẻ đẹp của sự cường tráng.
David này thật đập chai!
- Màu quá. Nhất là lúc Kiếm ca bôi bột chì lên ấy, quả thực vô địch!
Cả đám đứng đằng sau xì xào, Trương Tiểu Kiếm cầm bút chì mẩu than bột chì
nhanh chóng vẽ trên giấy. Chẳng qua mới nửa giờ mà thôi, một David được vẽ
bằng thủ pháp tràn đầy lả lướt đã xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người!
Bức tranh vẽ David này không chỉ giống, mà quan trọng nhất là còn phi thường
có thần thái!
Chúng ta đều biết, nhân vật tượng thạch cao với nhân vật trong tranh vẽ hoàn
toàn không giống nhau. Nhưng Trương Tiểu Kiếm vẽ bức tranh này, lại cứ y như
là người sống vậy, thậm chí các nữ sinh ở đây còn cảm giác dường như David
đang mỉm cười với họ!
Sau đó, đúng lúc mọi người đã kinh sợ vì trình độ tổ lái của Trương Tiểu Kiếm,
Trương Tiểu Kiếm lại nhấc chân đạp một phát lên giấy, để lại một vết giày!
Chính giữa vết giày là một vòng tròn, trong đó có một chữ “Kiếm” thật to!
- Xong! – Trương Tiểu Kiếm hài lòng thu chân lại.
“Điểm số khiếp sợ +66! +66! +66!...”
Nếu như lúc trước các học sinh chỉ là hơi kinh ngạc chút mà thôi, vậy thì bây
giờ nhờ vào một vết giày cuối cùng của thằng cha này mà để lại ấn tượng hết
sức lả lướt trong lòng các học sinh.
Ngay cả giày mà cũng dùng loại chế tạo đặc biệt!
- Kiếm ca trâu bò quá!
- Một chân cuối cùng quá cmn chảnh…
Tiêu Thần Tâm đứng bên cạnh, điên cuồng cổ vũ cho Trương Tiểu Kiếm:
- Thầy là tuyệt nhất!
Ba người Áo Ba Lư quỳ xuống luôn!
- Thầy! – Áo Ba Lư nhào tới, ôm chặt lấy đùi Trương Tiểu Kiếm: - Thầy ơi dạy
em đi! Em cũng muốn được chảnh như thầy!
Triệu Tứ ở bên cạnh ra sức nịnh hót:
- Thầy! Thầy còn thiếu trang sức trên chân không? Em theo thầy học chắc luôn
rồi! Thủ quá lụa luôn!
Đường Hinh Nhật cật lực đá lông nheo:
- Thầy ơi thầy còn thiếu cọng lông chân nào không?
- Giờ tin rồi chứ gì? – Trương Tiểu Kiếm đắc ý ném bút chì xuống, cười nói: -
Ây dà, thật ra thì đã lâu thầy chưa đụng vào cái này, cho nên hơi lạ tay, nếu
không thì còn có thể vẽ được càng đẹp hơn cơ. Thầy còn nhiều kỹ xảo chưa sử
dụng đâu. Chờ khi nào rảnh rồi cho các em chiêm ngưỡng nhé!
“Điểm số khiếp sợ +77! +77! +77…”
Lúc này các học sinh thật sự phục rồi. Áo Ba Lư nói:
- Thầy mạnh vậy mà, thế cuộc thi thiết kế lần này thật sự muốn lấy giải nhất
hả thầy? Không phải đùa tụi em à?
- Thời gian của tôi rất quý giá đấy nhé! – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Ai rỗi
hơi mà đi đùa các cậu làm gì, tôi có được gì đâu? Rồi, bây giờ các em đều biết
bản lãnh của Kiếm ca rồi chứ gì? Nói đi! Quy tắc thi đấu cụ thể lần này là thế
nào?
- Để em nói cho. – Đường Hinh Nhật lập tức lên tiếng: - Lần này là vòng sơ
tuyển của cuộc thi thiết kế kiến trúc ABBS. ABBS là một diễn đàn rất nổi tiếng
trong giới thiết kế, hằng năm đều sẽ tổ chức đủ các loại thi đấu. Cho nên hằng
năm trường chúng ta cũng sẽ tổ chức cuộc thi thiết kế, thế thì các học sinh
đạt giải đều sẽ được trường học đề cử mà tiếp xúc với nhân sĩ chuyên nghiệp
chân chính trước tiên, thắng ngay từ vạch xuất phát.
- Ừ. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Rồi sao nữa?
- Sau đó chính là quy tắc thi đấu lần này. – Đường Hinh Nhật nói tiếp: - Các
học sinh có tài hoa về lĩnh vực này trong các lớp đều có thể làm tác phẩm dự
thi. Sau đó thông qua các chuyên gia được trường học mời tới để bình chọn
những tác phẩm tốt nhất rồi nộp lên trên. Sau khi bên trên xét duyệt xong, sẽ
có cơ hội tham dự vòng loại.
Cô bé vừa nói xong, Trương Tiểu Kiếm đã hiểu ngay.
Nói trắng ra là cuộc thi thiết kế ABBS này không phải ai cũng có thể tham dự
được.
Tất yếu phải thông qua vòng sơ tuyển để nhận được tư cách dự thi vòng loại,
thế mới có cơ hội tiến vào trận chung kết, đạt được quán quân.
Về mặt thực lực thì Trương Tiểu Kiếm không có vấn đề gì lớn, nhưng điểm quan
trọng nhất là tư cách dự thi. Nói cách khác, nếu không đạt được hạng đầu trong
cuộc thi sơ tuyển của trường, vậy thì hắn hoàn toàn không thể bước vào giới
ABBS được.
Không vào giới đó được thì đương nhiên là không thể hoàn thành nhiệm vụ, không
hoàn thành nhiệm vụ thì không lấy được ngôi sao…
Trương Tiểu Kiếm hít một ngụm khí lạnh… Nhiệm vụ thật đúng là quá phức cmn
tạp, còn phải thông qua vòng sơ tuyển lấy tư cách, không giống đại sư phong
thủy, chỉ cần chém gió bung nóc là được…
- Nói như thế…. – Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói: - Hiểu nôm na chính là
chúng ta chỉ cần làm ra tác phẩm là được chứ gì?
- Không chỉ thế đâu. – Đường Hinh Nhật nói: - Trường chúng ta không giống với
mấy trường cấp III bình thường tham gia cho có đâu. Trường chúng ta là thi đấu
chuyên nghiệp. Lúc bình xét còn phải trình bày lí niệm thiết kế của tác phẩm
nữa. Tại sao lại thiết kế như vậy? Không phải chỉ cần giao cái tác phẩm thôi
là được đâu. Dù sao thì một tác phẩm thiết kế quan trọng nhất chính là lí niệm
của nó, phải thuyết phục giám khảo mới được. Thầy ơi, ổn không vậy?
- Có gì không chứ! – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha: - Lí niệm thiết kế chứ gì?
Thầy rành lắm! Em chỉ cần nói về phong thủy cho họ nghe là được! Chỉ cần các
em muốn lấy đệ nhất, Aladdin – Trương Tiểu Kiếm ta đây tuyệt đối có thể thỏa
mãn nguyện vọng của các em!