Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm Thần Của Sự Chém Gió phát một bao lì xì: “Cung chúc phát tài,
đại cát đại lợi!”
1000 tệ, số người 10.
Jack Ma Hối Sáng Ali nhận lì xì của bạn.
Mã Hóa Đằng Nhân Viên Kỹ Thuật Kín Tiếng đã nhận lì xì của bạn.
Ninh Hàn Lâm Hai Bàn Tay Trắng đã nhận lì xì của bạn…
Jack Ma Hối Sáng Ali: “Lì xì gì mà nhỏ thế? Cậu không thấy lương tâm bị cắn
rứt à?”
Mã Hóa Đằng Nhân Viên Kỹ Thuật Kín Tiếng: “Thế mà còn nhỏ á? Tui nhận được hơn
một trăm tệ nè. Chẳng lẽ không nên vui vẻ à?”
Ninh Hàn Lâm Hai Bàn Tay Trắng: “Nhận lì xì này yên lòng.”
Jack Ma Hối Sáng Ali: “Tui tới một cái bự hơn đi!”
Jack Ma Hối Sáng Ali phát một bao lì xì: “Cung chúc phát tài, đại cát đại
lợi!”
Trương Tiểu Kiếm Thần Của Sự Chém Gió nhận lì xì.
Nhận được 125.482,36 tệ.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đậu xanh, đậu xanh!
Group này đúng là trâu bò!
Mã Hóa Đằng Nhân Viên Kỹ Thuật Kín Tiếng: “Bao lì xì này được đấy! Một like
cho ông! Tui cũng phát cái bao bự đi!
Mã Hóa Đằng Nhân Viên Kỹ Thuật Kín Tiếng phát một bao lì xì: “Cung chúc phát
tài, đại cát đại lợi!”
Trương Tiểu Kiếm Thần Của Sự Chém Gió nhận lì xì.
Nhận được 102.648,21 tệ.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Cái này cũng không nhỏ đâu! Ha ha ha ha ha!
Bố mày cảm thấy sau này méo cần làm gì cả chỉ cần cướp lì xì trong group là đủ
sống cả đời rồi!
“Hơn trăm vạn, tàm tạm.”
Ninh Hàn Lâm Hai Bàn Tay Trắng: “Tôi cũng phát lì xì nhé. Nói kiểu gì cũng
không thể quá ít đúng không?”
Ninh Hàn Lâm Hai Bàn Tay Trắng phát một bao lì xì: “Cung chúc phát tài, đại
cát đại lợi!”
Trương Tiểu Kiếm Thần Của Sự Chém Gió nhận lì xì.
Nhận được 153.021,11 tệ.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Woa ha ha ha ha ha ha! Chớp mắt đã có hơn bốn trăm ngàn vào tay rồi! Sướng!
- Ây dà, thế mới đúng chứ. – Mã Vân thỏa mãn uống một ngụm rượu vang, thở
dài: - Đã lập xong group rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Một trăm lẻ
tám sao mà giờ mới có bốn, người thứ năm chúng ta phải tìm bằng cách nào đây?
Nhận tiền thì phải làm việc đúng không?
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm nói:
- Sao thứ năm là sao Thiên Dũng, theo lẽ thường mà nói thì người này hẳn là
liên quan tới vũ lực, cụ thể là ai thì đúng là khó mà nói.
Ừm, sao Thiên Dũng, vừa nghe đã biết nhất định là có liên quan tới vật lộn
rồi.
- Vũ lực sao? – Mã Vân nói: - Lúc quay bộ điện ảnh “Công Thủ Đạo” ấy, mấy
ngôi sao võ thuật kia cậu cảm thấy thế nào?
- Đấy á… - Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói: - Khó mà nói. Thế bây giờ có
bao nhiêu người hỏi biệt thự rồi?
Tiêu Hồng Nho:
- Đừng bàn. Vương tổng Vương Thiên Thời mỗi ngày đều gọi điện thoại cho tôi,
bây giờ tôi đang nghĩ phải nói với ổng kiểu gì đây…
Ừm, sao Thiên Dũng vừa thấy đã biết là không thích hợp với Vương tổng Vương
Thiên Thời. Ông già này chả có họ hàng méo gì với chữ “dũng” cả…
Trương Tiểu Kiếm:
- Còn người khác?
Tiêu Hồng Nho cười nói:
- Còn có hai ba mươi người tới hỏi nữa, đều là chủ tịch các công ty lớn. Dẫu
sao thì chỉ bằng hai vị Mã tổng cộng thêm Ninh tổng ở đây, muốn mua biệt thự
tuyệt đối là tranh vỡ đầu. Nhưng trong số bọn họ chẳng ai có dính dáng gì tới
chữ “dũng” cả…
Ừm, đúng là vấn đề nan giải đấy.
- Thôi, khỏi cần nghĩ nữa. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Chờ có thời gian
tôi lại xem danh sách thử xem. Tiếp theo chúng ta cứ làm bản thiết kế xong cái
đã. Dù sao thì chuyện này càng sốt ruột hơn chút.
- Đúng. – Mã Vân nói với Trương Tiểu Kiếm: - Vậy tiếp theo phải làm phiền
Trương đại sư. Sau này có chuyện gì chúng ta nói chuyện trong group nhé. Dù
sao thì tôi cũng không thể ở mãi chỗ này được.
- Ừ, có việc gọi tôi. – Mã Hóa Đằng cũng gật đầu: - Tôi ăn xong rồi phải về
Thâm Quyến. Bên này làm phiền Trương đại sư vậy.
- Yên tâm đi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Có tôi đây, cam đoan sẽ không có
vấn đề.
Đám người lại chém một lúc, wechat của Trương Tiểu Kiếm chợt vang lên.
Hoa Linh Vân: “Trương lão sư, onl không vậy?”
Ể? Hoa Linh Vân Hoa lão sư sao lại gửi tin nhắn cho mình? Chuyện gì thế?
Trương Tiểu Kiếm: “Đây nè.”
Hoa Linh Vân: “Ngày mai anh có thể tới trường học một chuyến được không?
Trường học chúng ta sắp tổ chức một cuộc thi nghệ thuật, mời các giáo viên và
học sinh các lớp tham dự. Cuộc thi lần này rất có quy cách, tập trung vào
thiết kế tạo hình. Đạt giải thưởng có thể được nhà trường đề cử đến diễn đàn
ABBS, tiếp xúc với các chuyên gia ở trình độ cao hơn. Hiện nay các lớp trong
toàn trường đã bắt tay vào chuẩn bị rồi. Tôi báo cho anh biết một tiếng.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đề cử đến ABBS! Được lắm! Vì nhiệm vụ, nhất định phải đi rồi!
Trương Tiểu Kiếm: “OK! Không thành vấn đề. Mai tôi tới xem thử xem.”
Hoa Linh Vân: “Vâng.”
Đặt di động xuống, Trương Tiểu Kiếm nhìn Tiêu Thần Tâm hỏi nhỏ:
- Tâm Tâm, trường chúng ta còn có cuộc thi thiết kế à?
- Đúng rồi. – Tiêu Thần Tâm đáp một cách đương nhiên: - Trường chúng ta là
trường tư thục mà, bởi vậy thành tích học tập cũng không quan trọng lắm, càng
ưu tiên bồi dưỡng tài hoa về mọi mặt của học sinh hơn. Ví dụ như em chủ yếu là
học vũ đạo, Băng tỷ học võ thuật với lại piano, Đường Văn Dương học bóng đá
bóng rổ vật lộn bóng bàn các loại… À đúng rồi, trường học chúng ta còn có lớp
e-sport nữa á!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Lậu mía nhà nó, quả nhiên là ngay từ vạch xuất phát đã không nằm trong cùng
một thế giới roài.
Khi người khác còn đang vỡ đầu vì thi đại học, thì bọn oắt con này đã được
vạch sẵn tương lai, chỉ chờ tốt nghiệp là có thể mang theo một đống skill lên
sân khấu… Công bằng ở đâu ra?
Cố gắng! Nhất định phải cố gắng!
Nếu chờ nhiều năm sau, một nhân vật trâu bò nào đó gặp phải một đại năng,
trong lúc tán dóc hỏi ông thành thần bằng cách nào? Đại năng châm điếu thuốc:
Không phải tôi chém chứ, tôi là chém gió thành thần đới…
Nghe oách phết!
- Hóa ra là thế… - Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi gật đầu: - Được, ngày mai
thầy lên trường coi thử. Lớp chúng ta ai giỏi thiết kế? Có biết không?
- Ừm… - Tiêu Thần Tâm giơ ngón trỏ chấm chấm chiếc cằm đáng yêu, nói: - Về
mặt thiết kế thì lớp mình có mấy đứa cũng khá lắm á. Ngày mai thầy hỏi Đại
Đường xem, nó biết rõ hơn em á.
Trương Tiểu Kiếm:
- Ừ, thế mai thầy đi tìm nó.
…
Sáng sớm hôm sau, học sinh toàn trường vẫn tập thể dục trong sân trường như
mọi ngày, đều nhịp theo tiếng hô từ radio, nhất là các nữ sinh mặc váy ngắn,
mỗi lần giơ chân đều có thể thu hút vô số ánh nhìn.
Các học sinh lớp 2/9 cũng quơ tay quơ chân, nhưng lần này nghiêm túc hơn
nhiều. Dù sao thì cũng là lớp của Kiếm ca, “Thuyết giáo đỉnh cao – Hàng thật”
vẫn là có uy lực rất lớn…
- Tâm Tâm, hôm qua Kiếm ca về rồi à? – Quan Bằng Phi đứng bên cạnh Tiêu Thần
Tâm, vừa tập thể dục vừa hỏi nhỏ: - Mấy ngày nay cậu hẹn hò với ổng à?
Từ sau khi thằng bé này biết nhà Tiêu Thần Tâm giàu đến mức đó thì đã tịt mẹ
ngòi, cho nên bây giờ hắn là người hầu của Tiêu Thần Tâm…
- Đúng rồi. – Tiêu Thần Tâm cười ngọt lắm cơ: - Thầy giỏi lắm á, cái gì cũng
biết, còn biết làm thiết kế cơ! Hì hì… Cuộc thi thiết kế của lớp mình á, tớ
đoán là có thể lấy giải nhất nhé!
- Thiệt hay đùa?! – Vừa nghe thấy thế, Quan Bằng Phi lập tức sợ ngây người.
Hắn nhìn chung quanh, lại nhìn Tiêu Thần Tâm: - Ông già đó còn biết thiết kế
á? Thiết kế cái gì?!