Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 234: Đôi Mắt Đầu Lâu!




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Nhìn điểm số khiếp sợ mà ba người bọn họ cống hiến, Trương Tiểu Kiếm lập tức biết bọn họ đã phát hiện.

- Bây giờ đã hiểu rồi chứ. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười: - Tôi nói không thể mua miếng đất này, Ninh tổng hẳn là không còn nghi vấn nào nữa chứ?

- Đây… Đây…. – Ninh Hàn Lâm nhìn trợn mắt há mồm: - Trương đại sư xác thực là lợi hại! Nhưng hình dáng của nơi này, cụ thể là thứ gì, còn mong Trương đại sư giải thích nghi hoặc giúp tôi!

Lời nói của Ninh Hàn Lâm, cũng là sự hiếu kỳ trong lòng mọi người.

Thậm chí ngay cả đại sư Khương Hồng Long cũng khiếp sợ hết sức.

Hắn thật sự không phát hiện lại có một địa hình như vậy! Quan trọng nhất là loại địa hình này, rốt cục biểu thị hàm nghĩa như thế nào?

- Thật ra thì rất đơn giản. – Trương Tiểu Kiếm vẽ mấy vết trên màn hình: - Ninh tổng xem. Tuy rằng đảo Sức Sống được gọi “Sức sống”, nhưng chưa chắc nó đã có sức soosng. Lúc quy hoạch, đảo sức sống trùng khớp lại là hai đảo nhỏ đối xứng với nhau. Thế thì thôi, đặt ở bất kỳ chỗ nào cũng không có vấn đề. Nhưng lại không thể đặt ở chỗ này. Đầu tiên, địa hình khu chung cư, đường phố, sông ngòi ở đây, cộng thêm đảo sức sống… Ninh tổng ngài nhìn xem, hình dáng nơi này giống cái gì?

Ninh Hàn Lâm nhìn kỹ cẩn thận, lần này đúng là không sai!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +99 đến từ Ninh Hàn Lâm!”

- Đầu lâu! – Ninh Hàn Lâm kinh ngạc nói: - Là cái đầu lâu!

- Đúng! – Trương Tiểu Kiếm nói tiếp: - Vốn dĩ, sau khi thành thị của chúng ta được mở rộng, nhiều đường phố hơn thì thoạt nhìn hình dạng nào mà chẳng có. Kỳ thật điều này cũng chẳng có gì. Vấn đề chân chính nằm ở trên hai hòn đảo Sức Sống này. Hai hòn đảo này vừa bỏ vào, lập tức biến thành hình dạng đầu lâu. Mà hai hòn đảo lại vừa vặn là đôi mắt của đầu lâu! Ở trong phong thủy học, đây là một cục địa sát khổng lồ, tên của nó là Đôi Mắt Đầu Lâu!

“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99!”

Đôi Mắt Đầu Lâu!

Cái tên này, vừa nghe đã biết không phải chuyện tốt rồi!

Trời đất ơi! Lỡ như thật sự khởi công trên Đôi Mắt Đầu Lâu này, không chừng xảy ra chuyện gì…

- Đôi Mắt Đầu Lâu… Đôi Mắt Đầu Lâu… - Ninh Hàn Lâm thì thào, chợt la lên: - Vậy… Trương đại sư, rốt cục thì Đôi Mắt Đầu Lâu này, có tai họa như thế nào?

- Tai họa lớn lắm. – Trương Tiểu Kiếm lắc đầu thật nhẹ: - Có câu nói là “Cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt”. Sống ở đây, ốm đau triền miên! Sự nghiệp, sa sút nghiêm trọng! Nếu trên hai hòn đảo này chỉ có thực vậy thì thôi, nhưng ngài lại muốn xây nhà trên hai hòn đảo này, thế còn ổn được sao? Cho nên bất kể là khu dân cư trên dưới có thịnh vượng đến mấy, kinh tế của hai hòn đảo này cũng không thể phát triển được, đều có nguyên nhân cả thôi.

- Có lí! – Ninh Hàn Lâm cảm thán, rồi chợt hỏi: - Vậy Trương đại sư, có thể phá giải phong thủy này không?

- Phá thì cũng phá được, nhưng không dễ lắm. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười nói: - Trừ phi bên trên nói có thể thay đổi hình dạng của hai hòn đảo này, không thì phá kiểu gì? Cho dù là hình tròn hay là sửa đường, hai hòn đảo này cũng giống y như hai con mắt vậy, không có cách nào khác.

- Đây…. – Lúc này, Khương Hồng Long cũng ngơ ngác. Trương Tiểu Kiếm nói vậy, đúng là không thể mua hai hòn đảo này thật!

Nhưng hắn còn muốn hấp hối giãy dụa:

- Trương đại sư, tuy rằng đúng là giống hình đầu lâu, hai con mắt cũng rất giống, nhưng dù sao cậu cũng phải có căn cứ khoa học chứ? Tuy rằng phong thủy của chúng ta là Huyền học, nhưng cũng không thể vì hình dạng của nó nên phủ định tất cả giá trị buôn bán! Cậu xem, nam bắc đều là khu dân cư, bất kể là làm quảng trường buôn bán hay là xây khách sạn nơi ở đều là lựa chọn tốt nhất!

Hey yoo… Một thầy phong thủy như ông mà bây giờ lại đi bàn chuyện khoa học với tôi à?

- Vấn đề này hay lắm. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha gật đầu, nói: - Vấn đề của anh, chính là nguyên nhân, tại sao giá trị buôn bán của nơi này không cao mà tôi đang muốn nói đến.

Trương Tiểu Kiếm phóng đại bản đồ, rồi chỉ vào cầu vượt của đảo Sức Sống, nói:

- Nếu nói phong thủy, ngài cho rằng đó chỉ là một nhân tố trong số đó, đúng không? Tiếp theo chúng ta phải nói đến căn cứ khoa học, đúng không? Thế thì chúng ta nói căn cứ khoa học đi. Ninh tổng hãy xem, đảo Sức Sống này chỉ có hai cái lối vào trên dưới. Hai lối vào này cũng không dễ đi, nhất là xe không vào được. Ở thời đại này, một nơi mà xe cộ không thể đi vào thì có giá trị buôn bán không? Đừng nói là xe không vào được, cho dù là trung tâm thành phố, nếu không có chỗ dừng xe thì cũng chẳng ai muốn đi cả. Ngài công nhận điều này chứ?

Nghe Trương Tiểu Kiếm nói, Ninh Hàn Lâm cũng gật đầu:

- Đúng rồi. Bây giờ bất kể là thứ gì thì đầu tiên đều phải suy xét đến giao thông và chỗ đỗ xe.

Lời này tuyệt đối không sai. Ở trong cái thời đại mà hầu như nhà nào cũng có xe riêng, cho dù đi xa hai mươi mét cũng không muốn đi. Nói chi một hòn đảo lớn đến vậy mà xe gần như không thể tiến vào?

Hơn nữa cho dù xe có thể đi vào, cũng không có một một căn hầm đỗ xe chuyên nghiệp. Không có bãi đỗ xe đồng nghĩa với cái gì?

Nghĩa là chỉ có thể đi thẳng tới… Cố tình, diện tích nơi này không nhỏ, chung quanh đều là tuyến đường chính… Thế thì đi dừng ở đâu, trở thành một vấn đề lớn nhất.

Vấn đề thứ hai là đi vào xong rồi đi ra kiểu gì, xe đỗ ở chỗ nào.

Cho nên nguyên nhân kinh tế của đảo Sức Sống vẫn không thể vực dậy là ở đây.

Giao thông.

Nơi nào mà giao thông không tiện lợi thì chắc chắn là kinh tế kém cỏi, đây là điều mà ngay cả kẻ ngốc cũng biết…

Chẳng lẽ mày còn trông cậy mọi người đều lái trực thăng vào đó?

- Nhưng… Nhưng bên dưới có tàu điện ngầm mà! – Khương Hồng Long còn đang cố giãy giụa: - Trương đại sư, bên dưới có tàu điện ngầm, vậy thì chẳng phải là giải quyết được vấn đề giao thông rồi sao?

- Tàu điện ngầm cũng chẳng có tác dụng gì. – Trương Tiểu Kiếm nhún vai: - Lúc trước anh cũng nói rồi đấy. Xung quanh đều là khu dân cư, lưu lượng khách chủ yếu của đảo Sức Sống bắt nguồn từ người ở gần đó. Nhưng chỉ vì đi tới một nơi gần đó mà phải chạy tới trạm tàu điện ngầm xa lắc xa lơ, nếu là anh thì anh chịu đi không? Hơn nữa, những người có xe đều không muôn đi. Ai đi mua sắm được đều là người không xe… Lưu lượng khách kiểu này hoàn toàn là loại cấp thấp, cho nên tạo thành tình huống kinh doanh ở đây cao không được thấp không xong, rất là lúng túng.

Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời, Khương Hồng Long triệt để câm nín.

Không có cách nào khác. Thật ra thì hắn đã suy xét rất nhiều vấn đề rồi. Nhưng không chịu nổi tầm mắt của hắn không cao bằng Trương Tiểu Kiếm…

- Đúng là có chút đạo lí. – Ninh Hàn Lâm gật đầu.

Thật ra nếu là người khác thì ít nhiều gì cũng đã tin tưởng Trương Tiểu Kiếm rồi. Nhưng không chịu được Ninh Hàn Lâm là mệnh thành lũy…

Nguyện ý nhường cơ hội và vũ đài cho người, nhưng nội tâm lại rất cố chấp, không dễ bỏ qua những việc kiên trì đến cục, có chút cố chấp lương thiện.

Cho nên khá là phiền phức…

- Kế hoạch lúc trước có thể điều chỉnh một chút. – Ninh Hàn Lâm ngẫm nghĩ, rồi nhìn chiếc đồng hồ Omega trị giá một trăm tám mươi ngàn trên cổ tay: - Đến thời gian họp rồi. Nếu Trương đại sư không có việc gì, thì không bằng tham gia cuộc họp của chúng tôi để nghiên cứu một chút. Thế nào?