Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Đối với những người này mà nói, cho dù Trương Tiểu Kiếm hay Tiêu Thần Tâm nói
bọn họ chính là đại gia, tỉ phú các loại, mọi người cũng phải uống rượu ----
Không có cách nào khác. Có trời mới biết hai đứa này nói câu nào là thật câu
nào là giả!
Cho nên bất kể bọn họ nói gì, tất cả mọi người đều xem như không phát hiện, đó
mới là sự lựa chọn sáng suốt!
Bây giờ, Tô Mai càng nhìn Trương Tiểu Kiếm lại càng không hiểu.
Điểm trâu bò nhất của trò chơi chém gió hay thử thách này chính là, một khi
mọi người cho rằng không thể phát hiện câu chém gió đó được, thì sẽ hình thành
tiềm thức “hắn đang nói thật”.
Cho nên nếu không có Trương Tiểu Kiếm và Tiêu Thần Tâm, thì mọi người ở đây
thật lòng là có thể thể hiện một phen.
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi…
- Đến lượt tôi đến lượt tôi! – Sở Phi đứng dậy, đầu tiên là liếc nhìn Trương
Tiểu Kiếm…
Mẹ kiếp, đại ma vương ngồi ở đây nên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đau trym quá…
Thôi, bất chấp, mình chém ít thôi! Hắn lập tức hắng giọng:
- Khụ khụ… Tuy rằng hiện nay tôi xem như là đang ở nhà chờ sắp xếp công việc,
nhưng hiện tại đã có mấy công ty ngỏ lời với tôi rồi. Dẫu sao thì tôi cũng học
quản trị kinh doanh mà. Đến nay đã có mấy công ty khá tốt, mức lương thưởng
cũng rất mê người, tiền lương khởi đầu cũng ít nhất được một trăm ngàn.
Câu này cũng không khác câu của Tô Mai là mấy, tất cả mọi người ở đây đều biết
năng lực của Sở Phi, cho nên câu này có thể nói là chém gió, nhưng muốn vạch
trần cũng không đơn giản. Quách Minh Vũ lập tức giơ ly rượu lên:
- Câu này chém hay! Tôi không thể vạch trần được!
- Tôi cũng vậy tôi cũng vậy!
- Lão Sở giỏi lắm! Sau này cũng là cao tầng công ty rồi?
- Tới tới tới uống rượu uống rượu!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu xanh rau má uống càng nhanh ---- Một thằng đứng dậy là mình phải uống một
ly?
Tiếp theo lại càng thú vị hơn…
Bây giờ mọi người cũng không dám chém quá mạnh nay nữa, miễn cho đến lúc đó
lại đụng vào nòng súng của Trương Tiểu Kiếm, cho nên không cần phải nói, lúc
này muốn vạch trần không đơn giản chút nào ---- Ngay cả Dương Ngọc Phát cũng
rút kinh nghiệm, dẫu sao thì chỉ số thông minh của người ta vẫn ở đó nhé…
Vì thế, một người đứng dậy, cả đám phải uống, một người đứng dậy, cả đám lại
uống…
Mặt Trương Tiểu Kiếm đã tái mét!
Đậu má lúc trước thì mình phải uống một mình, bây giờ thì mình phải uống theo
đội, ý là làm kiểu gì mình cũng phải uống…
- Lại đến lượt tôi? – Trương Tiểu Kiếm đã bất chấp tất cả. Dù sao bây giờ hắn
cũng chẳng để ý xem nên chém câu nào cho hợp lí nữa, đứng dậy nói luôn: -
Miếng đất ở Hương Sơn kia ấy, mọi người biết chứ? Miếng đất vừa bán đấu giá
sáng nay ấy. Số mấy nhỉ? Đúng, là miếng đất xây nhà ở số 118! Là tôi xem phong
thủy đấy! Đương nhiên, thế còn chưa là gì đâu, sau này tôi sẽ tới Nhà Trắng
nước Mỹ để giảng phong thủy cho đám người nước ngoài!
Quách Minh Vũ: “…”
Sở Phi: “…”
Quần chúng uống rượu không rõ chân tướng: “…”
Đậu má nó đéo còn cách nào chơi nổi nữa!
Mày chém quá trớn kiểu đó mày bảo tụi tao ngó lơ bằng cách nào đây?!
Một miếng đất! Ở Hương Sơn! Dùng để xây nhà số 118! Vụ mua bán mấy tỉ mà mày
nói là do mày xem phong thủy sao?!
Thế còn chưa hết, sau này mày còn muốn đi Nhà Trắng nước Mỹ giảng phong thủy
cho người nước ngoài?!
Sao mày còn chưa lên trời ở luôn đi?!
- Câu này hơi…. – Quách Minh Vũ vốn nói hơi quá trớn, nhưng lại chợt quẹo một
phát: - Chém hay lắm! Ý tưởng kỳ lạ nói có sách mách có chứng! Ai nha tôi
không thể vạch trần được, không thể vạch trần được!
Cả đám cũng đồng thời gật đầu phụ họa:
- Đúng đúng đúng, tôi cũng không thể vạch trần được. Phong thủy mà, không
phải là ai cũng biết về thứ đó đâu!
- Đúng đấy đúng đấy! Tới tới tới uống rượu thôi!
Cả đám bưng ly rượu lên uống luôn. Trương Tiểu Kiếm và Tiêu Thần Tâm thấy thế,
trợn mắt há mồm…
Tiết tháo đâu? Tiết tháo của bọn mày đâu?!
Trương Tiểu Kiếm chém xong rồi tới lượt Tiêu Thần Tâm. Ai biết con nhóc này
còn chưa nói gì, tiếng chuông di động lại vang lên.
Thấy em gái xinh đẹp muốn nhận điện thoại, Quách Minh Vũ lập tức “xuỵt” một
tiếng:
- Nghỉ ngơi giữa trận nghỉ ngơi giữa trận. Đừng quấy rầy người ta nghe điện
thoại.
Mọi người đồng thời gật đầu. Cả phòng lập tức yên tĩnh.
Lại nói, dẫu sao thì cũng đều là sinh viên tài năng, đều biết lễ phép cơ bản,
ít nhất mạnh hơn bọn lừa 18 X Đán (*) nhiều…
(*) Xuất phát từ sự kiện cảnh sát cứu viện đội phượt thủ 18 người ở núi Hoàng
Sơn (2010). Cảnh sát vì cứu các phượt thủ nên có người hi sinh. Nhưng thái độ
của người được cứu lại khá là lạnh lùng, dẫn tới xã hội nghị luận. Bởi vì các
phượt thủ đa số là sinh viên đại học Phục Đán Trung Quốc (Một trường ĐH khá
danh tiếng chỉ sau Thanh Hoa Bắc Đại), cho nên có câu lưu truyện lừa 18 X Đán
là ám chỉ “ăn cháo đá bát”. (Trong tiếng TQ phượt thủ là “lư hữu” ý là bạn con
lừa)
- A lô, ba. – Tiêu Thần Tâm bắt đầu nghe điện thoại: - Con đang ăn cơm nè,
thú vị lắm, đang chơi trò chơi gì mà chém gió hay thử thách ấy, tối nay con về
kể cho ba nghe… Gì? Ba cũng ở đây hả? Ba tới làm gì? Theo dõi cục cưng đúng
không? Cục cưng không dzui… Gì?! Ông kiến trúc sư kia nói muốn xây ba trăm căn
biệt thự á?! Bảo ổng đi chết đi! Con không nghe con không nghe! Ai đời lại xây
nhiều thế…
Cô nói đến đây, đầu dây bên kia rõ ràng là im lặng một chút, sau đó chỉ thấy
Tiêu Thần Tâm lắng nghe một lúc, rồi lại nói:
- Đừng đùa! Thầy con đã xem được miếng đất ngon vậy rồi mà ba định xây nó
thành khu dân cư luôn hả?! Khắp nơi đều có người?! Con biết không ít tiền…
Cùng lắm là sáu trăm triệu thôi mà… Cục cưng mặc kệ! Cục cưng không cần nhiều
người vậy đâu! Cục cưng muốn yên tĩnh cơ… Gì? Còn tặng người ta mấy căn á? Thế
thì liên quan gì tới con? Ba có tặng hết con cũng chẳng thèm quan tâm đâu… Con
không chịu con không chịu… Con không nghe con không nghe… Ai bảo?! Ai bảo?! Đó
chính là mái ấm sau này của con với thầy! Ai nói cũng không có tác dụng… Ba
bảo người đó tới đây cho con! Dám nói như vậy con bóp chết ổng! Hừ!
Bùm một phát cúp điện thoại!
Cả căn phòng im lặng một cách quỷ dị!
Quách Minh Vũ: “…”
Sở Phi: “…”
Quần chúng uống rượu không rõ chân tướng: “…”
Đậu má chuyện gì xảy ra vậy?!
Xây biệt thự? Còn xây ba trăm căn biệt thự?
Còn muốn tặng người khác? Sáu trăm triệu?!
Quá huyền cmn ảo luôn!
Cả đám đều sững cmn sờ!
Đậu xanh rau má… Phương pháp chém gió mới lạ nhỉ? Gọi điện thoại chém gió cho
mọi người nghe sao?
Nhưng mà mày chém quá trớn rồi đấy nhá!
Bảo bọn này ngó lơ kiểu gì đây?
- Ai nha Tâm Tâm không hổ là Tâm Tâm. – Quách Minh Vũ lập tức bưng ly rượu
lên: - Phương pháp chém gió thật là quá sáng tạo mới lạ! Tới tới tới mọi người
đều uống rượu hết cả đi!
- Đúng đúng đúng. Phương thức này hay đấy! Học tập đi, sau này tôi cũng có
thể dùng tới nó! Uống rịu ruống rịu!
Cả đám bưng ly rượu lên lập tức muốn uống, sau đó thấy cửa phòng bị đẩy ra nhẹ
nhàng, một người đàn ông trung niên rất chi là nho nhã, một người đàn ông mặc
đồ vest mồ hôi đầy đầu đi theo sau, cùng nhau bước vào phòng.
Thật ra thì nếu chỉ là hai người bọn họ thì còn không có gì, nhưng quan trọng
nhất là người đi theo sau kia.
Lại nói, tuy rằng Tiêu Hồng Nho thua xa ngôi sao với các ông tai to mặt lớn đi
đến đâu cũng có người biết mặt, nhưng người đi sau cùng kia thì tuyệt đối
không có ai là không biết ông ấy cả!
Vóc dáng không cao lắm, mặc một bộ đồ vest màu xám khéo léo, tươi cười tự tin,
dung mạo không thể xem như đẹp mắt, thậm chí có thể nói là ngang ngửa với
Trương Tiểu Kiếm, nhưng chính là một người như vậy, lại là khách quen thường
xuyên xuất hiện trong những sự kiện long trọng nhất…
Cả phòng yên tĩnh trong thoáng chốc!
Sau đó, cả đám người đồng thời há to miệng:
- Bố… Bố Mã!
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99…”
(*) Bố Mã Vân: Mã Vân là người sáng tập đoàn Alibaba, người Việt Nam chúng ta
quen ông với cái tên Jack Ma, một trong những người giàu nhất TQ và thế giới.