Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm không muốn tham gia trò chơi này, Sở Phi nghe vậy không khỏi
thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Ai nha nếu Tiểu Kiếm đã không muốn chơi thì khỏi chơi cũng được. Dù sao thì
tí nữa còn phải đưa Tâm Tâm về nhà, đừng có uống nhiều quá đấy.
Sở Phi có lòng tốt, nhưng vấn đề là hắn có đồng đội như lợn…
- Sao không chơi được! – Quách Minh Vũ lập tức không chịu: - Chẳng qua chỉ là
trò chơi thôi mà! Chém gió thì có ảnh hưởng gì đâu! Cả đời có ai là không chém
gió chứ? Cùng lắm thì uống chén rượu thôi! Tới tới tới cùng chơi cùng chơi!
Người khác cũng ồn ào:
- Đúng đấy đúng đấy! Cùng chơi cùng chơi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cái đệt! Đây là muốn chuốc rượu chết tao!
- Tâm Tâm. – Trương Tiểu Kiếm hỏi nhỏ: - Lỡ thầy uống quá chén thì sao?
- Không sao cả! – Tiêu Thần Tâm cười tủm tỉm nói nhỏ: - Nhà em rộng lắm!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hình như anh mày không có thói quen say rượu rồi nổi điên nhỉ?
Quá chén thì cùng lắm là ngủ… Bà mẹ nó liều mạng! Giấy rách phải giữ lấy lề!
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Gió thổi hiu hiu nước sông Dịch lạnh
ghê, tráng sĩ một đi không trở về. Không phải là uống rượu sao?
Chơi!
- Khụ khụ…. – Trương Tiểu Kiếm hắng giọng một phát rồi nói: - Ừm… Thế thì tôi
tùy ý chém gió cái đi. Thật ra thì mọi người đừng nhìn tôi vô hại thế này
thôi, thật ra thì tôi còn có một thân phận khác, là một…
Nói tới đây, hắn còn cố ý giơ ngón trỏ lên:
- Đại ca xã hội đen! Dưới quyền của anh có mấy chục anh em cơ!
Đại ca xã hội đen!
Mọi người nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Người này… vậy mà lại là đại ca xã hội đen?!
Tổ sư nó chứ nhất định là đang nói đùa chắc luôn! Còn cần bị bọn này vạch mặt
nữa sao? Đồ ngốc cũng biết nhất định là đang chém gió!
- Đại ca xã hội đen? Tôi thấy không giống chút nào. – Quách Minh Vũ cười ha
ha: - Tôi cảm thấy nếu anh quen biết mấy người giang hồ thì còn có thể, nhưng
hiển nhiên là vụ đại ca xã hội đen là đang chém gió rồi! Anh là giáo viên!
Giáo viên mà! Nếu như anh là đại ca xã hội đen thì tôi chính là thành viên hội
đồng quản trị Ali nhé!
Tiêu Thần Tâm: “…”
Ông là thành viên hội đồng quản trị Ali? Sao tui không biết?!
Lúc này, những người khác cũng cười ----
- Đúng đấy. Trương lão sư anh chém gió không có trình độ gì cả. Vừa nghe đã
biết là giả rồi!
- Chứ còn gì nữa! Xem ra Trương lão sư không có kinh nghiệm gì cả nhỉ. Bình
thường chẳng mấy khi chém gió đúng không? Trọng điểm của chém gió là không thể
quá khoa trương. Còn câu kia thì vừa nghe đã biết là giả rồi. Nhanh nhanh
nhanh! Nhanh uống rượu đi!
- Đúng đúng đúng! Uống đi uống đi! Rõ ràng là chém gió bị bọn tui vạch trần
rồi nhá! Nhanh uống đi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bà mẹ nó, tụi mày cho rằng tao muốn à?
Trải qua quá trình huấn luyện của hệ thống, đẳng cấp chém gió của tao đã là
đại sư rồi nhá!
Nhưng không có cách nào khác, cái quy tắc chết tiệt của chúng mày khiến tao
đéo có chỗ mà phát huy bản lãnh gì cả…
Thôi, chỉ có một ly rượu thôi mà, tốt hơn là uống ba ly…
Trương Tiểu Kiếm bưng ly rượu lên chuẩn bị uống, sau đó hắn đã triệt để buồn
bực.
Ừm… Hắn biết ngay mà, cái hệ thống lắm chuyện này nhất định sẽ không bỏ qua dễ
dàng như vậy….
“Ầm!”
Cửa lớn chợt truyền tới một tiếng vang lên, một tráng hán đầu trọc cao gần hai
mét ợ hơi rượu bước tới, vừa đi vừa nói:
- Thằng Đồng Tử chết tiệt! Kiếm ca không ở đây mày cũng không chịu nói chắn
rượu giúp tao…
Hai người liếc nhìn nhau:
- Đi nhầm phòng hả? Vừa thấy đã biết là đại ca giang hồ rồi!
Trương Tiểu Kiếm lại che mặt: “…”
Đầu trọc: “…”
Tổ sư nó chứ! Đây không phải là Đầu Đinh ca sao?! Sao hôm nay lại thấy thằng
này ở đây?!
Lâm Tử Kiện Đầu Đinh ca cũng ngơ ngác!
Người này nhìn rất quen mắt nhỉ! Sao lại giống Trương Tiểu Kiếm vậy?!
Không thể nào không thể nào, đâu đến mức trùng hợp như vậy được…
Hắn lắc đầu thật mạnh, rồi lại quan sát Trương Tiểu Kiếm cẩn thận…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +36 đến từ Lâm Tử Kiện!”
Trải qua giây phút ngơ ngác ngắn ngủi, Lâm Tử Kiện chợt hét lên một tiếng kinh
động trời đất:
- Ngụy Đồng! Dương Tử! Nhanh lại đây xem tao nhìn thấy gì này! Kiếm ca! Là
Kiếm ca đó!
Lại nói, khách sạn này cách âm rất tốt, nhưng không chịu nổi tiếng hét như bò
rống của Lâm Tử Kiện nhá!
Lập tức nghe thấy một tiếng bùm bốp ầm ầm vang lên ở phòng bên cạnh!
Sau đó, có chừng hai mươi thằng xông vào. Không chỉ là đám Lâm Tử Kiện Ngụy
Đồng, cả dế nhũi Đao Phiến cũng dẫn theo đám đàn em bị Trương Tiểu Kiếm giật
điện đến mức hoài nghi nhân sinh cũng có mặt!
Hiển nhiên là sau khi Hắc Y bang bị lật đổ, bọn họ đều chạy tới đây đầu hàng!
“Điểm số khiếp sợ +39! +46! +28! +37…”
Một chuỗi điểm số khiếp sợ dâng trào!
Ngụy Đồng trợn mắt há mồm nhìn Trương Tiểu Kiếm:
- Kiếm… Kiếm ca!
Rồi lại nhìn Tiêu Thần Tâm…
Ể? Không đúng! Đây không phải là người lần trước!
Lâm Tử Kiện nói nhỏ:
- Đồng Tử, làm sao bây giờ? Thoạt nhìn có không ít cô nương trên bàn ấy, bọn
mình phải kêu kiểu gì đây?
Ngụy Đồng không hổ là người nhanh trí, lập tức ánh mắt sáng rực:
- Còn kêu kiểu gì nữa! Đương nhiên là có bao nhiêu gọi bấy nhiêu thôi!
Sau đó, đám người Quách Minh Vũ Sở Phi lập tức nhìn thấy hơn hai mươi thằng
côn đồ giang hồ chợt đứng nghiêm, đồng loạt cúi chào Trương Tiểu Kiếm:
- Chào lão đại!
“Lạch cạch” một phát, chiếc đũa trong tay Quách Minh Vũ rớt xuống đất…
“Điểm số khiếp sợ +69! +58! +67! +46…”
Cả đám Quách Minh Vũ đều sững cmn sờ. Chẳng lẽ thằng này thật sự là đại ca xã
hội đen?!
Hơn nữa thoạt nhìn vẫn cực kỳ có uy tín!
Sau đó, bọn họ lại càng buồn bực hơn…
Chỉ thấy cả bọn Đầu Đinh ca Lâm Tử Kiện lại đồng loạt xoay người, hướng vào
các nữ sinh ở đây, sau đó lại đồng loạt cúi chào:
- Chào các chị dâu!
“Điểm số khiếp sợ +79! +56! +87! +86…”
ĐM ông giời ấy chứ “chào các chị dâu”!
Nhìn bộ dáng của bọn này chẳng lẽ chỉ cần là giống cái bọn nó đều gọi là “chị
dâu”?
Trong lúc nhất thời, các cô nương nhìn Trương Tiểu Kiếm bằng con mắt khác. Tên
Trương Tiểu Kiếm thoạt nhìn bộ dạng “phong cách” mà lại có bản lĩnh đến vậy
sao?!
Một đám côn đồ đều gọi hắn là lão đại!
Tiêu Thần Tâm quả thực muốn cười điên luôn ---- Thầy giáo của chúng ta có bản
lãnh như vậy đấy!
- Được rồi được rồi. – Trương Tiểu Kiếm cũng rất buồn bực: - Tôi chỉ ở bên
cạnh uống rượu với mấy người bạn mà thôi, các cậu ồn ào thế làm gì? Lỡ làm
người ta sợ hãi thì sao? Cho dù người ta không sợ, nhưng hù dọa hoa cỏ các
loại cũng không được…
Lâm Tử Kiện tươi cười a dua xoa tay:
- Lão đại, anh xem nhiều ngày nay anh vẫn chưa lộ mặt lần nào, không có người
dẫn các anh em, cho nên các anh em đều có chút lạc hướng…
- Lạc hướng cái búa ấy! – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Mày không phải có cái
phòng game sao? Đổi thành công ty làm việc, cứ đặt tên là Thịnh Thế Hoàng
Triều, rảnh rỗi thì giúp người ta đòi nợ hay làm bảo vệ các loại. Sao lại
không có việc gì?
Hả? Ý kiến hay!
Không hổ là lão đại, trâu bò quá! Một câu đánh thức người trong mộng!
Ngụy Đồng sung sướng nói:
- Được rồi, lão đại cứ uống tiếp đi, bọn em ở bên cạnh á, có chuyện gì thì cứ
gọi bọn em là được! Gọi lúc nào cũng được!
Sau đó, trước khi đi còn đồng loạt nói với đám người Quách Minh Vũ:
- Chúc mọi người mọi chuyện thuận lợi nghĩ gì được đấy! Các anh em, đi!
Trong chớp mắt đã phắn sạch.
Mọi người trong phòng: “…”