Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 197: Đúng là có tiền thì mua tiên cũng được…




Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

- Thật hả thầy?! Thế phải làm sao bây giờ đây?! – Tiêu Thần Tâm vừa nghe vậy không khỏi sốt ruột: - Thật sự nghiêm trọng như lời thầy nói sao?

- Tuyệt đối là có! – Đối với con nhóc Tiêu Thần Tâm này, Trương Tiểu Kiếm tuyệt đối sẽ không làm bậy. Bởi vì tuy rằng con nhóc này nghịch ngợm gây sự chút, nhưng vẫn rất tốt với mình. Trương Tiểu Kiếm nói chậm rãi: - Em cứ hỏi ba em thử đi, có phải là những công ty từng thuê miếng đất này đều sẽ đóng cửa, phá sản trong vòng ba tháng, sau đó lại tìm người khác tới thuê?

- Em hỏi ngay đây! – Tiêu Thần Tâm lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại cho ông ba: - Ba ơi, miếng đất kia, thầy con nói là Tứ Tuyệt Hung Địa, không thể xây biệt thự ở được… Dạ vâng, thầy con biết xem phong thủy á… Dạ, thầy bảo con hỏi ba là, có phải là những công ty từng thuê ở đây đều không thể vượt qua ba tháng… Dạ vâng… Gì?! Trong vòng ba năm mà đã có đến 40 công ty, tất cả đều phá sản đóng cửa?!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +35 đến từ Quan Bằng Phi!”

Quan Bằng Phi quả thực nghe mà sững cmn sờ luôn!

Có cần thiết phải chuẩn đến thế không?!

Giáo viên chủ nhiệm lớp mình ăn đéo gì mà giỏi vậy?! Đậu má nó đây là sắp lên trời ở mẹ rồi!

- Dạ… Dạ…. – Tiêu Thần Tâm nói tiếp: - Phải làm sao bây giờ đây ba? Miếng đất này… Dạ… Chờ con hỏi xem thử.

Tiêu Thần Tâm che ống nói, nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm hỏi:

- Ba em hỏi là nên xử lý miếng đất này thế nào mới ổn? Có phương pháp nào giải trừ được không?

Bình thường mà nói, người càng giàu thì lại càng tin vào phong thủy.

Cho nên ba của Tiêu Thần Tâm hỏi câu này, Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn không bất ngờ.

- Nói với chú ấy. – Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm: - Thật ra thì miếng đất này cũng dễ xử lý lắm. Muốn bán cũng được, nhưng làm thế thì hơi đáng tiếc. Nếu không muốn bán ấy, có thể làm một chỗ có liên quan tới giết chóc. Ví dụ như, đề nghị của thầy là có thể làm một nhà hàng chuyên kinh doanh động vật tự nuôi dưỡng. Ví như một nhà hàng chuyên làm canh ba ba…

Tiêu Thần Tâm truyền đạt lại lời nói:

- Ba! Thầy con bảo nếu không bán nơi này thì có thể xây một cái nhà hàng, chuyên bán canh ba ba nè, dê nướng nguyên con nè… Dù sao là những vụ làm ăn nào mà có liên quan tới giết chóc thì đều được hết!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +29 đến từ Tiêu Hồng Nho!”

- Thiệt hả? Thầy con lợi hại lắm đúng không? – Tiêu Thần Tâm nói tiếp: - Nhưng ba ơi, không thể dùng miếng đất này được, trong lòng cục cưng rất khổ sở, cục cưng không dzui, cục cưng muốn an ủi… Con không chịu con không chịu! Con muốn xây biệt thự cơ!... Thế thì còn chỗ nào nữa? Nhà mình không có á?... Cục cưng không dzui, cục cưng ăn không ngon… Hả? Ba nói là có miếng đất chỗ Hương Sơn sắp bán đấu giá á? Được á được á… Giá ba trăm năm mươi triệu? Ba ~~~ Tương lai nếu người ta phải kết hôn thì dù sao cũng phải có cái nhà đúng hông… Mua cho con đi được không? Dạ… Thế thì cho con đi xem cũng được chớ? Con bảo thầy đi xem phong thủy trước cái đã, nếu được thì mua nha, nếu không được thì mình đi tìm chỗ khác mua thoy… Dạ! Cứ quyết định thế nha! Ba ở đâu dzậy? Bọn con tới tìm ba nha!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Quan Bằng Phi: “…”

Quả nhiên, có tiền thì muốn mua tiên cũng được…

Quan Bằng Phi lầm bầm lầu bầu:

- Thầy… Thầy ơi… Nhà Tâm Tâm giàu đến vậy à? Thế… Thế thì em không đi vậy…

Câu này hỏi rất hay!

Trương Tiểu Kiếm thật muốn giơ ngón cái với Quan Bằng Phi luôn --- Mày theo đuổi Tiêu Thần Tâm lâu thế mà thậm chí không biết nhà nó có bao nhiêu tiền sao?!

Quả nhiên là too young!

Cùng lúc đó, bên tai Quan Bằng Phi lại vang lên bài cai BGM quen thuộc ấy ----

“Bông ~~ Tuyết ~~~ Bay bay~~~ Gió ~~~ Bắc ~~~~ Nạnh nẽo ~~~”



Trong văn phòng của một tòa cao ốc ở phía tây khu vực 3 thành phố Thiên Kinh.

Tiêu Hồng Nho, cha của Tiêu Thần Tâm, đang nghiên cứu về việc mua đất với các đồng nghiệp.

Ngoại trừ một đám giám đốc trong công ty bất động sản nằm dưới danh nghĩa của hắn, ở đây còn có mấy người đàn ông trung niên mặc áo dài. Trong đó, có một người ngoại hình phúc hậu, đầu đinh, mang giày vải đen trên chân, cầm hạt tràng trong tay, chính là thầy phong thủy Long đại sư!

- Tiêu tổng. – Một nữ thư ký bước tới, giao tài liệu tới tận tay hắn, nói: - Đã có kết quả đánh giá tổng thể về miếng đất kia. Tiêu tổng ngài xem qua một chút.

Tiêu Hồng Nho nhận lấy tài liệu, trực tiếp mở ra nhìn.

“Miếng đất: Dưới chân Hương Sơn, cách tiểu học Hương Sơn phía tây năm trăm mét, giữa sườn núi dính với vùng đất bình nguyên dùng để xây nhà ở.”

“Vị trí cụ thể: Trong phạm vị năm trăm mét phía nam Sơn Tây Hương Hỗ. Một trăm mét từ bắc tới đỉnh núi Hương Hỗ, từ nam tới chân núi Hương Hỗ. Bốn trăm mét từ đông tới chân núi đứng thẳng Hương Sơn, từ tây tới lưng núi Hương Hỗ.”

“Tính chất sử dụng: Công trình phục vụ công cộng và nơi ở.”

“Diện tích đất: 632514 mét vuông. Độ lớn khống chế kiến trúc ≤ 199126 mét vuông.”

“Giá quy định bán đấu giá (triệu): 350.”

Đó là những số liệu cơ bản của miếng đất đó, theo sau đó là các loại ảnh chụp.

Nói thật, vị trí địa lý của miếng đất này hơi lệch, không được hoàn mỹ cho lắm. Hơn nữa, địa hình của nó thuộc về giữa sườn núi, chỉ thích hợp xây biệt thự, rất khó để xây nhà cao tầng. Cho nên dẫn tới giá trị kinh tế của miếng đất này không được cao cho lắm. Cộng thêm giá bán đấu giá của nó xác thực là không thấp…

Cho nên đối với tài liệu đánh giá miếng đất này, ý kiến của mọi người, gần như đều là không mua.

- Đúng là đau đầu quá. – Tiêu Thần Tâm xoa huyệt thái dương, lẩm bẩm: - Cục cưng lại nhất định muốn xem miếng đất này. Vội thế thì phải làm sao bây giờ được? Còn cái giá ba trăm năm mươi triệu thì đúng là không cao…

Đối với hắn mà nói, giá ba trăm năm mươi triệu xác thực không cao lắm, nói là chuyện nhỏ thì quá ngông cuồng, ý là vừa vừa, vừa vừa thôi…

Dẫu sao thì con gái cưng đã lên tiếng rồi, với tư cách là một người cha, hắn phải hết sức mới được.

Nhưng vấn đề là giá trị kinh tế của miếng đất này xác thực là hơi thấp. Một miếng đất chỉ dùng để xây biệt thự, cho dù là xây một trăm tòa biệt thự, chia đều cũng phải mất ba mươi lăm triệu một căn. Đây chỉ tính giá vật liệu thôi. Còn thêm cả kiến trúc, nhân công, hoàn cảnh các thứ linh tinh phát sinh sau. Nếu xây một trăm căn biệt thự, chia đều một căn bốn mươi triệu chỉ có thể xem như là không lỗ thôi…

Đến lúc đó nếu có người lại tăng giá, thế thì nói không chừng một căn cũng phải năm mươi triệu….

- Không đơn giản rồi. – Tiêu Hồng Nho vỗ trón, rồi nhìn về phía mấy đại sư phong thủy ở đây: - Mời các ngài đến đây, là muốn nhờ các ngài xem giúp tôi xem phong thủy của miếng đất này như thế nào. Mọi người có thể nói thoải mái, không cần cố kỵ gì đâu.

Một đại sư trong đó nuôi râu dài chừng một tấc, bưng chén trà trên tay, nói:

- Theo ý tôi, phong thủy của miếng đất này rất bình thường. Tuy rằng không phải là chỗ không tốt, nhưng cũng có điểm nào đặc biệt cả. Đề nghị của tôi là tận sức không cần mua nó.

- Tôi đồng ý với đại sư Nhược Hiên.

- Tôi cũng đồng ý. Theo ý tôi thì phong thủy của khối đất này chỉ có thể xem như bình thường.

Hắn vừa dứt lời, mấy người ở đây ào ào gật đầu phụ họa.

Mọi người ở đây đều không phải là đồ ngu. Trên tài liệu kia đã viết rất rõ ràng rành mạch về giá trị kinh tế cụ thể của miếng đất này rồi. Bọn họ cũng không dám nói đến mấy chữ “nhất định phải mua”, sợ ra sai lầm. Bởi vì lỡ phải đền tiền thì hở cái là chục triệu trăm triệu, ai có thể gánh vác được?

Một đám đại sư phong thủy phát biểu ý kiến xong, bây giờ chỉ còn Long đại sư nhăn mày do dự, hiển nhiên là đang trải qua đấu tranh tâm lý rất kịch liệt.

- Long đại sư? – Nhược Hiên hiếu kỳ hỏi: - Xem sắc mặt của Long đại sư, chẳng lẽ còn muốn cho Tiêu tổng mua miếng đất này sao?