Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Thầy ơi thầy, bọn mình chọn chỗ này đi. – Tiêu Thần Tâm chọn một khu vực
phong thủy tốt, xinh đẹp đứng đó: - Chỗ này được lắm á, ít người yên tĩnh, hi
hi.
- Tùy em thôi. – Trương Tiểu Kiếm ho khan một tiếng rồi nói: - Nghe cho kỹ
nhé. Võ công của thầy rất là cao thâm đó. Em nhất định phải lắng tai nghe cho
kỹ, nếu không thì sau này sẽ không có thành tựu gì cả đâu…
Trương Tiểu Kiếm cũng biết không thể hi vọng Tiêu Thần Tâm chịu khổ ngồi trung
bình tấn, cho nên tùy ý lựa chọn một vài thứ dễ nhớ để dạy cho Tiêu Thần Tâm
nhớ kỹ.
Thái Cực của hắn được mua từ hệ thống, là võ thuật cổ điển Thái Cực quyền hoàn
mỹ, cho nên đương nhiên là khác biệt hoàn toàn so với những loại Thái Cực chỉ
có tác dụng thưởng thức. Vì thế Trương Tiểu Kiếm dạy, Tiêu Thần Tâm cũng nghe
kỹ, hai người thầy nói trò làm, còn rất hòa thuận.
Bên này bọn họ đang dạy học, nhưng ở nơi cách bọn họ không xa, có một cô nương
chừng 21 – 22 tuổi cũng đang rèn luyện buổi sáng. Cô nương kia mặc quần áo thể
thao màu trắng, giày chạy bộ màu trắng, diện mạo thanh tú cũng có một chút khí
thế mạnh mẽ, đôi mắt sáng ngời, thoạt nhìn rất chi là bất phàm.
Cô đang luyện, chính là Thái Cực quyền!
Động tác của cô rất chậm, vẽ một đống vòng tròn liên tục, đồng thời thân thể
cũng liên tục di chuyển theo hình vòng tròn.
Cứ luyện như vậy một lúc, cô nương kia đột nhiên dừng bước, hai tay giơ cao
lên ngang trán, rồi lại thong thả hạ xuống ngang bụng, thở ra một hơi dài thật
nhẹ.
Thu công.
“Phù…”
Sau khi cô nương kia thu công, bắt đầu hứng thú nhìn Trương Tiểu Kiếm dạy Thái
Cực cho Tiêu Thần Tâm.
Cô nhìn một lúc, chợt lắc đầu thở dài, rồi lên tiếng:
- Anh gì ơi, anh dạy sai rồi. Luyện Thái Cực không giống như anh luyện đâu.
Ban đầu Trương Tiểu Kiếm còn chưa để ý, nhưng Tiêu Thần Tâm lại nhắc nhở:
- Kiếm ca, hình như là chị kia đang kêu thầy kìa.
- Hả? Ai đấy? – Trương Tiểu Kiếm quay đầu, đã thấy có một thiếu nữ rất là
nghiêm túc nhìn mình, không khỏi hiếu kỳ: - Chào cô. Cô gọi tôi có việc gì à?
- Đúng thế. – Cô nương kia bước đến trước mặt Trương Tiểu Kiếm, tự giới thiệu
trước: - Tên tôi là Tôn Nhu, là đại đệ tử đứng đầu của Thái Cực Tôn thị. Tư
chất của em gái này cực kỳ tốt, nhưng tiếc là vừa rồi anh dạy sai. Tôi cảm
thấy không thể để thế được, cho nên mới nhắc nhở một chút.
- Vâng, chào cô chào cô. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu rồi cười nói: - Tên tôi
là Trương Tiểu Kiếm. Xem ra cô cũng là cao nhân nhỉ. Giỏi quá giỏi quá!
Rồi hắn suy nghĩ kỹ càng, lắc đầu nói:
- Nhưng tôi không có dạy sai đâu. Có lẽ là trường phái của chúng ta khác
nhau. Trường phái của tôi có tên là “Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Thái
Cực Giao Hoan Đại Bi Phú Chi Nhập Môn Thiên”, chiêu thức khác nhau là bình
thường mà.
Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời, Tôn Nhu lập tức ngơ ngác…
Thằng này mới nói cái gì?
Gì mà Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn gì gì gì… Thái Cực còn có trường phái
này á?!
- Bậy bạ! – Vẻ mặt Tôn Nhu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: - Thái Cực chú
ý là lấy nhu thắng cương! Nhưng anh lại cứ nói con gái nhà người ta dùng sức
dùng sức lại dùng sức, hiển nhiên là lạc đề rồi! Vốn dĩ chuyện này không liên
quan gì tới tôi, nhưng tư chất của cô bé này rất tốt, tôi vừa nhìn hình thể
của cô bé đã biết là thuộc loại thân thể mềm như nước ấy, tính mềm dẻo cực
tốt, đúng là thích hợp luyện Thái Cực. Anh dạy kiểu đó là làm hại học sinh
đấy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Trương Tiểu Kiếm nhìn Tôn Nhu, lại nhìn Tiêu Thần Tâm, rồi gãi đầu ---- Tư
chất của Tiêu Thần Tâm thật sự có tốt như lời cô nói sao?
Thân thể mềm như nước á?!
Nói thế, khó mà khẳng định cô nàng có thích hợp với Thái Cực hay không, nhưng
giọng ngọt thân mềm dễ đẩy ngã là chắc cmn chắn rồi…
- Yên tâm đi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Chỉ bằng Thái Cực của tôi á,
luyện đến chỗ cao thâm bình thường sẽ khiến cho hai ba trăm người không thể
tiếp cận được đâu. Con bé này chỉ cần học được tí là đủ để tự vệ rồi, sẽ không
hại nó đâu.
Vừa nghe thấy vậy, Tôn Nhu lại sững sờ!
Mày luyện Thái Cực súng máy hả? Còn dám nói ‘Hai ba trăm người không thể tiếp
cận’?
Thế nếu mày luyện cái Thái Cực đạn hạt nhân chẳng phải là đủ để hủy diệt cả
một thành phố rồi sao?
- Sao anh có thể nói thế được? – Tôn Nhu lập tức nhíu mày: - Tôi có ý tốt nên
mới nhắc nhở. Dù sao thì tôi cũng đã luyện Thái Cực mười mấy năm rồi, tự nhận
là có một chút thành tựu. ‘Thái Cực giả, sinh ra từ vô cực, mấu chốt của động
tĩnh, mẹ của âm dương, động thì sẽ tách rời, tĩnh thì sẽ gắn lại.’. Câu này có
nghĩa là không dùng sức, thong thả từ từ, tiếp theo là nối liền, ý động theo
hình, đó mới là điều kiện tiên quyết để hình thành một bộ Thái Cực quyền.
Không có điều kiện này thì sẽ không có Thái Cực quyền. Tôi thấy lúc anh dạy
cho cô bé này cứ nói là phải dùng sức như thế nào, sợ là sai rồi ấy. Thế này
đi, hai chúng ta thử luyện một chút. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không dùng võ công
thật đâu. Chỉ luận bàn một chút thôi. Thế nào?
Ah? Lại dám luận bàn với tao á?
Không được ổn lắm đâu! Lỡ như làm cho cô bị thương thì phải xử lý thế nào?
Chẳng lẽ đây là vu vạ?
Có khả năng!
Trước khi, có lần Trương Tiểu Kiếm đi chạy bộ buổi sáng cũng từng gặp được một
lần, đó chính là một buổi sáng gió thu lạnh lẽo…
Một anh giai lưng hùm vai gấu đang luyện quyền, oai phong như gió, từng chiêu
từng thức hết sức khí phách.
Trương Tiểu Kiếm hiếu kỳ, đi qua hỏi:
- Anh gì ơi, anh đánh quyền giỏi ghê nhỉ!
- Bình thường thôi. – Anh giai kia cười ha ha đáp: - Chú em có hứng thú với
võ công hả?
Cái đó thì ai mà không có hứng thú chứ!
Choai nờ sờ kung fu nhá!
- Đương nhiên rồi! – Trương Tiểu Kiếm mở to mắt: - Đẳng cấp của đại ca là gì
vậy?
- Chú em, người luyện võ bọn tôi chỉ nói nội lực, không nói đến đẳng cấp. –
Anh giai kia cười nhẹ: - Hai chúng ta cũng xem như có duyên. Hôm nay cho chú
mở rộng tầm mắt một chút đi. Tôi đứng yên không động đậy, cậu thử đánh tôi
thật mạnh xem.
Thế là Trương Tiểu Kiếm dùng sức đấm một phát!
…
…
…
Sau đó bị lừa năm ngàn tệ…
Hắn còn nhớ rất rõ chuyện này. Cho nên vừa nhớ đến cảnh tượng đó lập tức toàn
thân đổ mồ hôi lạnh. Khi đó hắn mới 17, năm nay đã 24 rồi. Bảy năm nay, theo
giá hàng tăng mạnh, nói không chừng đấm một phát ít nhất phải đền năm sáu chục
ngàn nhỉ?
Đậu má, con nhóc tên Tôn Nhu này nhất định là có ý đồ đó!
- Tôi cảm thấy hay là thôi đi. – Trương Tiểu Kiếm rụt rè gãi đầu: - Tôi nói
chứ nội lực của tôi mạnh lắm. Nếu luận bàn chỉ sợ cô chịu không nổi đâu! Lỡ
đến lúc đó lại bị cô lừa mấy chục ngàn thì tôi phải cạp đất mà ăn mất…
Thật ra thì Trương Tiểu Kiếm nói câu này chỉ là vì muốn nhắc nhở đối phương,
anh mày sẽ không mắc bẫy!
Nhưng vấn đề là bây giờ hắn đang mặc đồ bộ bậc thầy Thái Cực, Pháo Miệng Cừu
Hận nhé…
Tôn Nhu lập tức nổi giận!
- Nói kiểu gì thì tôi cũng là đại đệ tử đứng đầu Thái Cực Tôn thị. – Tôn Nhu
cả giận: - Đấu võ với anh là không thành vấn đề!
- Thật sao? – Vẻ mặt Trương Tiểu Kiếm rất chi là nghiêm nghị: - Thế… Tôi dùng
nội lực cũng không sao chứ?
- Anh thích thì dùng đi! – Tôn Nhu đắc ý: - Anh có bản lãnh gì thì đều dùng
hết đi! Nếu tôi không chống đỡ được coi như tôi thua!
Tiêu Thần Tâm thấy thế há to miệng ---- Cô nương này ngại mình sống lâu quá
hả?
Đấu kiểu đó với Kiếm ca á?!
- Kiếm ca. – Tiêu Thần Tâm nói nhỏ: - Thầy kiềm chế chút đi nha. Có vẻ như
chị gái này, hùng hổ lắm á…
Đậu má nó còn cần phải hỏi nữa sao?
Nhất định là muốn vu vạ rồi! Còn bảo anh mày dùng nội lực cơ!
Không phải anh chém nhé! Anh vừa dùng nội lực thì ngay cả bản thân anh cũng
phải sợ đấy!