Hệ Thống, Chạy Mau~!!!

Chương 36: Ngoại truyện (4):




Đông Doanh quốc, phố xá về đêm.........

_ Aiz.....lâu rồi mới trở về cổ đại, thật là hoài niệm nha~!!! – Trác Phàm mỉm cười nhìn đường phố Kinh thành náo nhiệt, thở dài cảm thán.

" Chủ nhân, nghe nói ở Cổ đại có nhiều Thanh lâu lắm, chúng ta đến đó đi....!!! ăn chơi lêu lổng một chút trước khi người lại bước chân vào phần mộ hôn nhân chớ" – Hắc Mộng trư bay lui bay tới kích động nói.

_ Mấy ngày nay lại lên mạng đọc tiểu thuyết phải ko??? – Trác Phàm hắc tuyến, như một thói quen quơ tay vẩy nó dính vách.

" Ặc......đúng, đúng vậy. Là thể loại ngựa đực, NP, hậu cung mở rộng giống như chủ nhân vậy. Nhưng theo ta thấy, bọn nữ nhân kia còn ko bằng một góc mấy vị phu nhân của người nha....!!! người người đều là cực phẩm, dung mạo tuyệt sắc, loại hình đa dạng,......" – chưa đợi Hắc Mộng trư nói xong, nó lại bị Trác Phàm ngại phiền nhét vào không gian.

Thở hắt ra một hơi, Trác Phàm vuốt vuốt ống tay áo, Hắc Mộng trư cũng ko có nói sai. Hắn còn quả thật là phải đến Thanh lâu một chuyến......

....................................

Ngày hội "Mẫu Đơn giang", cả Kinh Thành đều rực rỡ hẳn lên. Các cô nương, tiểu thư khuê các cũng được dịp ăn mặc, trang điểm xinh đẹp thể hiện tài năng. Đây là một ngày hội dành riêng cho phái nữ, cũng là lễ hội mà các thanh niên tài tuấn mong chờ nhất, để được ngắm nhìn phong thái của các màu mĩ nhân, biết đâu còn có thể gặp được cô nương mình yêu quí, việc vui cũng sẽ ko xa.

Hằng năm đều có biết bao cặp đôi trai tài gái sắc nên duyên nhờ lễ hội này, cho nên mọi người đều ngầm hiểu xem mùa lễ hội này như là mùa "kén vợ gả chồng" cho con cháu trong nhà......các quan to quí nhân cũng vô cùng tích cực.

Lễ hội "Mẫu Đơn giang" năm nay lại càng náo nhiệt, càng đặc biệt hơn nữa vì sự xuất hiện của ba người mà các thiếu nữ Tứ quốc mơ tưởng cũng ko dám: Đông Doanh quốc vương – Phượng Lãnh Gia; Phật gia thánh sử - Ngọc Ôn Trần; Thiên hạ đệ nhất cao thủ - Đàm Xu.

Sự xuất hiện của ba người tựa như một cục đá lớn làm náo loạn cả một mảnh song dài....!!! Mọi người đều ko khỏi đoán già đoán non ko biết rốt cuộc vị mỹ nhân nào lại có thể thu hút cả ba vị đại thân này tiến đến quan sát.

_ Bọn họ chắc là cũng muốn xem Bạch Hợp Tầm cô nương đi?!!! dù sao cũng là em gái của Đệ nhất mỹ nữ Tây Kỳ, hẳn là sẽ ko thua kém đến đâu...!!!

_ Sí, Bạch Mẫu Đơn bọn họ còn chưa coi là gì nói gì đến Bạch Hợp Tầm....ta thấy hẳn phải là vì Tuyết Mai công chúa mới đúng.

_ Tuyết Mai công chúa chả phải đã từng bị Ôn Trần công tử từ chối qua sao?!! Làm sao có thể đến xem nàng ta chứ?

_..................

_.....................................

Một người từ đầu liền chỉ ngồi nghe bọn họ bàn tán, lúc này ko khỏi thần thần bí bí lên tiếng:

_ Ta nói, các ngươi chưa nghe nói về Yêu Thần cô nương?

_ Yêu Thần??? là vị Hoa khôi mới nổi của Thiên Hương các? Nghe nói đặc biệt yêu mị cái kia???

_ Ta cũng nghe nói, các Vương tôn công tử cho dù hào hoa, phong lưu đến đâu chỉ cần từng gặp qua nàng ta liền quên ăn, quên ngủ, cả ngày tương tư......

_ Thần kỳ như vậy??? chẳng lẽ ý ngươi là ba người họ đến đây vì Yêu Thần cô nương??? Ko phải đâu???

_ Hừ, phải hay ko một hồi liền rõ....!!! – người thần bí lên tiếng lúc nãy hừ lạnh.

Mặc kệ bọn họ là như thế nào nghi hoặc, lễ hội vẫn diễn ra đúng như quy trình hằng năm của nó. Các tiểu thư, công chúa, thậm chí cả nha hoàn và thanh lâu nữ tử chưa được chuộc thân đều lên các vũ đài trải rộng ven song biểu diễn một phen.......người người đều tài hoa vạn phần, mỗi người một vẻ, tựa như một khu vườn mùa xuân, muôn hoa khoe sắc.

Ba vị mỹ nam trên khan đài cao cao lúc này cũng ko giống mọi người như vậy hung phấn, chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn lúc đổi người lên đài liền tiếp tục ai làm chuyện đó: đọc kinh phật tiếp tục đọc kinh phật, lau kiếm tiếp tục lau kiếm, chơi cờ tiếp tục chơi cờ.....hầu như ko hề có tý hứng thú nào với lễ hội cả. Bọn họ đến đây chỉ để xác nhận một chuyện mà thôi....!!!

Đúng lúc này, dưới đài truyền đến tiếng đọc vanh vách của người chủ trì:

_ Tiếp theo, mời Yêu Thần cô nương lên đài.....!!!

Đám đông vừa nghe tới đó liền ko khỏi ồn ào, nhốn nháo hẳn lên. Nhất là các quý công tử nãy giờ vẫn tao nhã ngồi xem bỗng dưng biến thân "fan cuồng", kích động nhìn lên vũ đài.

Các nữ nhân khác thấy vậy, ko khỏi âm thầm ghen tỵ:

_ Hừ, có thế nào cũng chỉ là một bán rẻ tiếng cười nữ nhân thôi, tiện tì mãi mãi cũng chỉ có thể là tiện tì.

_ Đúng vậy, xinh đẹp giỏi lắm sao? Có khi chết như thế nào cũng ko biết...!!!

_.................

_............................

Mặc cho bọn họ là như thế nào ghen tỵ, màn trình diễn của Yêu Thần vẫn được mọi người cực kỳ mong đợi.

Đang lúc mọi người tập trung nhìn kỹ xung quanh vũ đài tìm kiếm bóng hình mỹ nhân thì một bóng dáng thon dài phi thân mà lên. Ba ngàn tóc đen thả tự nhiên trong gió, chẳng những ko rỗi bù mà còn tăng thêm vài phần tiêu sái, tùy ý. Một thân hồng y đỏ rực, mãnh liệt như ngọn lửa...đốt cháy tầm nhìn của mọi người. 

Dù gương mặt tinh xảo vẫn được che dưới lớp lụa mỏng nhưng chỉ cần đôi mắt phượng hẹp dài, yêu mị hoặc nhân cũng đủ để người nhìn như si như túy....ko hẹn mà cùng nín thở nhìn chằm chằm người trên đài cao.

"Rắc" – Đàm Xu nhìn người vừa xuất hiện, ly sứ trong tay ko ngoài ý muốn bị hắn bóp nát......ánh mắt băng hàn nhìn quét những người dưới đài như muốn đem bọn họ từng người từng người đều nhớ kỹ.

_ Qủa nhiên là hắn nha...!!! – Ngọc Ôn Trần thở dài, chuyên chú mà mê ly nhìn người đang "trêu hoa ghẹo nguyệt" trên vũ đài.

Phượng Lãnh Gia là hành động phái, lập tức đứng lên nhượng người phong tỏa khu vực vũ đài của Yêu Thần. Ko nhanh ko chậm bước xuống đài cao, đi về phía mỹ nhân. Hai người khác cũng ko cam lạc hậu, nhanh nhẹn bước theo

Mọi người thấy vậy ko khỏi ồ lên.......ba người họ thật sự là vì Yêu Thần cô nương nha....!!! ko ngờ ba người đến giờ còn ko có thê thiếp lại là bởi vì chờ đợi một vị cô nương chốn phong trần như vậy, thật là làm người ngạc nhiên. Bên ngạc nhiên bên càng thêm tò mò về nhan sắc vị Yêu Thần cô nương này, rốt cuộc là bậc như thế nào tuyệt sắc lại có thể khiến cho ba vị cực phẩm mĩ nam phải điêu đứng đến nhường này???

Trác Phàm nhìn ba người nhìn thì có vẻ thong dong thực tế tốc độ lại ko hề chậm bước về phía mình, hơi hơi cười khẽ:

_ Lâu rồi ko gặp......các thê tử của bổn vương....!!!

_......................!!! – ba người nghe vậy, thân hình cứng đờ một lát.....vội vàng bay nhanh nắm lấy hắn, lôi về phía đài cao.....động tác nhanh gọn, dứt khoát....tuyệt đối ko dám để Trác Phàm đứng nói thêm lời nào nữa. Thanh danh của bọn họ còn muốn hay ko nha~!!! tên hỗn đản này...!!!

Trác Phàm cũng ko phản kháng, tùy ba người lôi đi, nụ cười trên môi càng sâu hơn một chút:

_ Thế nào? Như vậy gấp??? ba vị nương tử thật là nhiệt tình nha~!!!

_ Câm miệng---!!! – Đàm Xu gân xanh nổi lên, rốt cuộc vẫn ko chịu nổi Trác Phàm trêu đùa, gằn giọng nói.

Trác Phàm chớp chớp mắt, trong mắt có ý xấu chợt lóe qua.....bết bết miệng, ủy khuất bĩu môi:

_ Ngươi thế nhưng lại lớn tiếng với ta....!!! Hết yêu ta rồi có phải ko....!!! Vậy thì buông ra để ta đi---!!! Ta ko muốn đi với các ngươi nữa.

Ngọc Ôn Trần vội vàng vuốt vuốt mái tóc xõa dài của hắn, êm tai dỗ dành:

_ Ko có, hắn lớn tiếng với ngươi bởi vì hắn là người xấu. Ta cũng ko phải, theo ta đi.....mặc kệ hai người bọn họ....!!!

Phượng Lãnh Gia hừ lạnh:

_ Cũng ko phải lại bị đụng đầu, bớt giả bộ đi....!!! đừng cho ta đến một bộ đó...!!! 

Trác Phàm cười khẽ, ôm lấy vòng eo mảnh dẻ của Đế vương Đông Doanh, vùi đầu vào cổ hắn dụi dụi:

_ Vẫn là ca ca hiểu ta nhất....!!! thật là nhớ các ngươi nha~!!!

Ba người nghe vậy ko khỏi hốc mắt đỏ hồng, Đàm Xu nhíu mày:

_ Nhớ chúng ta vậy mấy năm qua ngươi làm gì??? Tại sao lại một chút tin tức cũng ko có.....ngươi có biết là chúng ta......

Lời chưa nói hết liền bị nuốt trọn vào giữa hai đôi môi, Trác Phàm cũng ko hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng lướt lướt........đặt lên môi hắn một nụ hôn êm dịu như cánh bướm chợt bay.

_ Xin lỗi, chuyện rất dài.......có lẽ sau khi hoàn thành Đại lễ thành hôn của chúng ta, ta sẽ kể cho các ngươi sau.....!!!

_ Đại lễ thành hôn??? Ngươi là muốn........cưới chúng ta? – Ngọc Ôn Trần nghe đến 4 từ đó, ko khỏi ngơ ngẩn.

Trác Phàm nhướn mày cười đến tà mị:

_ Chứ sao? Chẳng lẽ các ngươi ko muốn? danh chính ngôn thuận trở thành bạn lữ để người đời biết đến?

_ Muốn....!!! – bị hôn phục hồi tinh thần Đàm Xu, chắc chắn đáp.

Ngọc Ôn Trần cũng mỉm cười ấm áp:

_ Ngươi có biết đáp án của ta....!!!

Phượng Lãnh Gia lại vẫn mang phong cách bá đạo vốn có:

_ Đó là tất nhiên, ngươi ko thể bỏ chạy lần thứ ba đâu, tuyệt đối ko thể....!!!

.......................................

Một tháng sau...............

Các quốc gia bỗng dưng được sứ thần của Dông Doanh đến mời dự Đại lễ thành hôn của Đông Doanh quốc vương. Mọi người đều suy đoán, tò mò ko biết rốt cuộc đóa cao lãnh chi hoa này là bị ai hái xuống.

Cho đến khi đại thần các nước đều tập trung đông đủ ở Đông Doanh, mọi người mới ồ lên hay tin rằng hôn lễ này cũng ko phải chỉ có mình Đông Doanh quốc vương mà còn của cả Đệ nhất cao thủ - Đàm Xu và Phật gia thánh sử - Ngọc Ôn Trần.

Ba vị đệ nhất mỹ nam Tứ Quốc lần lượt truyền ra thông tin hôn lễ ko khỏi làm cho tất cả mọi người sôi trào đổ dồn đến Đông Doanh.

Đang lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn do đám cưới kỳ lạ này thì một thông tin nữa được tung ra lại như một quả bom nặng ký nổ tung dư luận của dân chúng.

Thì ra ba vị đệ nhất mỹ nam cũng ko phải là người cưới vợ, mà là bọn họ sẽ "gả chồng", gả cho một vị đã mất tích hồi lâu Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Vương gia của Đông Doanh quốc – Phượng Ca.

4 bị đại mỹ nam, nam thần trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữ thế nhưng nhẹ nhàng như vậy liền thành hôn rồi, lại còn là "gả" cho nhau.......tin tức này vừa tung ra.....các vị tiểu thư khuê các, nữ hiệp giang hồ đều ko khỏi nuối tiếc lệ rơi....!!! Nam thần của bọn họ, bình thường ngay cả nghĩ đều ko dám nghĩ sẽ làm tân nương của một trong số bọn họ.

Những tưởng ai cũng nghĩ vậy, nam thần sẽ là của chung. Thế nhưng ai ngờ lại bỗng dưng xuất hiện một nam thần khác cuỗm mất nam thần của bọn họ rồi, lại còn là một lần liền lấy ba cái......nam thần của bọn họ sắp thành "tân nương" của người khác rồi......cảm giác này có ai hiểu thấu....!!!

Mặc dù buổi Đại lễ này có chút ko quá bình htuowngf, ko tuân thủ lễ nghĩa, quy tắc nhưng lại ko một ai dám hó hé, ý kiến bất cứ điều gì. Đơn giản là bởi vì bọn họ quá mạnh mẽ, bất cứ một ai trong ba người tùy tiện dậm chân một cái đều có thể khiến cho cả Tứ quốc rung chuyển ko ngừng, chứ đừng nói là cả 3 người gộp lại.

Cho nên, mãi đến về sau......lưu lại trong lịch sử cũng chỉ là những lời ngợi khen, ca tụng công đức của 4 vị mỹ nam. Người đời sau chỉ biết bọn họ là như thế nào tuyệt mỹ, trí dũng song toàn, đứa đất nước đến một kỷ nguyên càng thêm thịnh vượng, sung túc mà thôi.

........................................