Giang Lê Thanh ký tên xong, nhanh chóng nộp đơn, sau đó đến sảnh nghe hiệu trưởng phát biểu.
Cô ngồi ở trong góc, lọt giữa đám người, nhưng dù vậy, cô vẫn bị nhóm Hoắc Bạch chú ý.
Hôm nay, ngoài Hoắc Bạch, cũng chỉ có Vương Cường Cường xuất hiện.
Còn về Triệu Minh và Cố Tây, một người bị Giang Lê Thanh làm gãy chân, một người bị đánh đến suýt thủng màng nhĩ, hiện giờ vẫn đang phải nằm trong nhà.
Hoắc Bạch nhìn chằm chằm vào Giang Lê Thanh, bởi vì bị người khác che khuất, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy nửa bên mặt của cô.
“Anh Hoắc, sao Giang Lê Thanh nhìn khác thế nhỉ?”
Rõ ràng, những người ngồi đó cũng quan sát Giang Lê Thanh.
Hoắc Bạch không nói chuyện, nhưng nét mặt anh ta không được tốt lắm.
Vương Cường Cường huých tên đàn em: “Suỵt, không thấy anh Hoắc không thích nghe cái tên Giang Lê Thanh kia sao? Có biết nói chuyện không hả?”
Tên đàn em giật mình, đột nhiên nảy ra ý hay.
Anh ta nói với vẻ nịnh nọt: “Anh Hoắc yên tâm, nếu cô ta quấn lấy anh, nhất định bọn em sẽ làm cho cô ta đẹp mặt.”
Hệ thống luôn bật trạng thái quan sát, đương nhiên nó sẽ không xem nhẹ sự ác ý nho nhỏ này.
Nó tốt bụng nhắc nhở: [Nhóm người của nam chính muốn xuống tay với cô, bởi vì đang không làm nhiệm vụ, kí chủ phải cẩn thận.]
“Tao biết rồi.”
Từ lúc tới trường học, Giang Lê Thanh đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Không chỉ là nhóm người nam chính, mà toàn bộ khoa quốc tế đều là đối tượng thù địch của cô.
Không có cách nào cả, ai kêu cô là nữ chính xui xẻo đây?
Hận!
Sau khi nghe phát biểu xong, các học sinh tự tản đi.
Giang Lê Thanh còn phải đến ký túc xá làm nốt thủ tục và lấy chìa khóa, trước lúc này, cô phải đi xuống siêu thị trong trường một chuyến để mua ít đồ dùng hàng ngày.
Bởi vì thân phận nữ chính ngược văn đã tự mang theo drama, Giang Lê Thanh cũng biết rõ bạn cùng phòng của mình ắt hẳn không phải dạng tốt lành gì, cho nên cô phải làm tốt quan hệ trước khi Giang Nặc Nặc kịp tung lời đồn, như vậy mới có thể tránh được nhiều phiền phức sau này.
Ngoài đồ dùng cần thiết hằng ngày, đồ ăn vặt là thứ không thể thiếu, sau đó chính là đồ để phòng thân.
Nước ớt, nước hạt tiêu, dao, kéo, gi gỉ gì gi không thiếu thứ gì.
Thấy cô mua nhiều thứ kỳ quái như vậy, hệ thống châm chọc: [Kí chủ, chúng ta không cầm kịch bản sinh tồn mạt thế đâu.]
Giang Lê Thanh cà khịa nó: “Ừ, không phải mạt thế mà vẫn phải sinh tồn mới lạ chứ.”
Hệ thống: [...]
Cô mua hơi nhiều đồ, may mà có thể cầm theo xe đẩy nhỏ.
Đi đường bị không ít bạn học soi mói, Giang Lê Thanh vẫn rất bình tĩnh đi về tận ký túc xá.
Tòa nhà ký túc xá không phân biệt nhiều, khoa thí nghiệm và khoa quốc tế đều cùng một tòa, nhưng vì đang giờ tan học, phần lớn người ở đây đều là học sinh của khoa thí nghiệm.
Tòa ký túc xá có năm tầng, mỗi phòng ngủ bốn người, hoàn cảnh phòng ngủ khá tốt, giống như một căn chung cư mini.
Cô sống ở phòng 402.
Khi Giang Lê Thanh đẩy xe vào, ba người khác đã thu dọn đồ xong.
Giang Lê Thanh đánh giá ký túc xá một lượt.
Không thể không nói, Anh Hoa đúng là có tiền, phòng ngủ vô cùng rộng rãi, mỗi người đều có khu vực nghỉ ngơi và học bài riêng, còn có ban công và hai phòng tắm.
Thấy cô xuất hiện ở cửa ra vào, một bạn học đeo kính mắt, hai mắt to tròn tiến lên chào hỏi: “Chào cậu, cậu là bạn học mới chuyển vào à? Tớ tên là Phương Viên, học sinh lớp 3 khoa thí nghiệm.”
Lúc đang nói chuyện, một nữ sinh khác cũng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Rất gầy yếu, nhìn có vẻ hướng nội, cũng không chủ động chào hỏi với Giang Lê Thanh.
Nữ sinh đang trải giường lên tiếng trước: “Sao gặp ai cậu cũng phải nhấn mạnh tên lớp cậu vậy? Sợ người khác không biết cậu là học sinh giỏi à?”
Nói xong, cô ta lẩm bẩm nói xấu gì đó, sau đó xoay người ra ban công phơi chăn màn.
Giang Lê Thanh: “...”
Bầu không khí kiểu này thì đúng phòng rồi.
Đúng là tiêu chuẩn của phòng ký túc nhức đầu nè.
Phương Viên nghe vậy thì nở nụ cười xấu hổ, tiếp tục giới thiệu cho Giang Lê Thanh: “Người tóc ngắn tên là Hà Tiểu Miêu, cậu ấy không thích giao tiếp.”
Phương Viên thấp giọng nói: “Người ở bên ngoài là Bồ Giai, khoa quốc tế, tình tình hơi thẳng thắn, cậu ấy nói gì cậu cũng đừng để trong lòng.”
Bồ Giai…
Ánh mắt Giang Lê Thanh sáng lên, nhìn lướt qua bóng lưng cô ta.
Nữ sinh ăn mặc rất điệu đà, xem ra tính tình khá kiêu ngạo.
Giang Lê Thanh vẫn nhớ mang máng, trong đám chị em tốt của Giang Nặc Nặc, hình như có một người tên là Giai…
Cô thu tầm mắt lại: “Tớ là Giang Lê Thanh, cũng ở khoa quốc tế.”
Cái tên Giang Lê Thanh vừa xuất hiện, cả phòng bỗng yên tĩnh lại.
Một giây sau, Phương Viên vô cùng kinh ngạc: “Cậu chính là Giang Lê Thanh kia à?”
Cô cười một tiếng: “Nếu cậu muốn nói đến chị gái nuôi ác độc Giang Lê Thanh, thế thì đó đúng là tớ.”
Cô lấy đồ ăn vặt trong xe đẩy ra: “Tớ mua ít đồ này, không ghét bỏ thì chia ra ăn đi.”
Vì đúng là cô mua không ít đồ, hai mắt Phương Viên cũng trợn tròn, cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình không được hay lắm: “Chỉ là…”
Phương Viên lẩm bẩm: “Tớ từng nghe thấy tên cậu, cho nên mới kinh ngạc như vậy.”
Nhìn ra được, Phương Viên là cô gái thành thật.
Thấy Giang Lê Thanh chật vật khuân một đống đồ, cô ấy vội gọi Hà Tiểu Miêu tới giúp, Hà Tiểu Miêu hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiến đến giúp một tay.
Nữ sinh ở độ tuổi này hầu như không có ý đồ gì xấu xa, chỉ là hơi đơn thuần, phải thể hiện một chút thành ý thì mới đổi được sự thân cận của bọn họ.
Trước kia, Giang Lê Thanh lười giao tiếp với người ở nơi này, nhưng bây giờ thì khác, cô không để bụng lãng phí chút thời gian trên người bọn họ.
Cô tốt bụng nhìn về phía Bồ Giai: “Chỗ tớ có nước mía này, cậu muốn uống không?”
Bồ Giai nhíu mày, liếc mắt không đáp.
Sự chán ghét và bài xích của cô ta hiện ra ngay trên mặt.
Phương Viên sợ mọi người ầm ĩ, bèn cười hòa giải: “Bánh mì kẹp kem này là món tớ thích, tớ lấy được không?”
“Được.”
“Còn có mấy món khoai tây chiên và đồ uống này nữa, cậu và Tiểu Miêu chia đi.”
Nói xong, Giang Lê Thanh khẽ liếc nhìn Bồ Giai.