Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 53




Giang Nặc Nặc sắp phát điên rồi, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nói: “Chị yên tâm, nhất định không ai dám làm tổn thương nó đâu.”

“Vậy thì tốt.”

Bữa sáng không vui vẻ đã kết thúc như vậy.

Giang Lê Thanh về phòng thu dọn những đồ ngày hôm sau cần dùng, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, cô không nhìn cũng biết là ai, bèn tiếp tục công việc dang dở trên tay.

Cuối cùng, Giang Nặc Nặc mất kiên nhẫn: “Giang Lê Thanh, có phải bây giờ mày đang rất đắc ý không?”

Giang Lê Thanh cất quyển sách vào trong túi, không để ý đến cô ta, Giang Nặc Nặc ở phía sau muốn đưa tay kéo cô lại.

Giang Lê Thanh cười lạnh, cô đã bảo rồi mà, con nhỏ này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.

Cô cầm quyển sách bài tập đập vào tay cô ta, Giang Nặc Nặc bị đau, nước mắt lã chã, cô ta trừng mắt nhìn cô: “Mày đắc tội với Hoắc Bạch và Cố Tây rồi, mày nghĩ dựa vào tên tuổi của Hoắc Nghiên thì có thể bảo vệ mày ở trường sao? Tao nói cho mày biết, mày nằm mơ đi!”

“Tao có thể sống tốt ở trường không ấy hả? Hay là chúng ta cùng rửa mắt trông chờ đi?” Giang Lê Thanh không dính chiêu này của cô ta.

“Đúng rồi, đến giờ ăn của heo Tiểu Giang rồi, nhớ cho nó ăn cơm đó.”

Giang Nặc Nặc chỉ hận không thể xé xác Giang Lê Thanh, gương mặt được khen là xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo.

Giang Lê Thanh thực sự hiểu rất rõ Giang Nặc Nặc, nếu như cô là nữ chính não tàn trong ngược vặn, vậy thì Giang Nặc Nặc chính là nữ phụ não tàn, nhưng bây giờ mưu kế của cô ta không so được với sau này.

Vì vậy, Giang Lê Thanh biết rõ, sau khi cô nói những lời kia trên bàn ăn, nhất định Giang Nặc Nặc sẽ ngoan ngoãn mấy ngày, không dám ra tay với heo Tiểu Giang, nhưng sau một tuần thì rất khó nói.

Có điều, cô không sợ cô ta ra tay, chỉ sợ cô ta không ra tay mà thôi.

Để yên tâm hơn, buổi tối, Giang Lê Thanh còn đeo vòng cổ cho heo Tiểu Giang, trong vòng cổ có camera và thiết bị định vị.

Sau khi làm xong, hôm sau cô mới yên tâm tới trường học.

Ngày đầu cũng không có việc gì, chỉ là điền mấy tờ đơn, sau đó nghe hiệu trưởng phát biểu, nếu muốn trọ ở trường thì phải sớm làm xong thủ tục.

Ngoài thủ tục trọ ở trường, Giang Lê Thanh còn phải chứng minh chuyển hộ khẩu, đợi phụ huynh ký tên xong thì mới có thể chính thức vào tòa thí nghiệm.

Đương nhiên, chuyện này phải bí mật tiến hành, không thể thông báo với nhà họ Giang được.

Ba anh em bọn họ cùng ngồi một chiếc xe tiến về Anh Hoa.

Giang Ngạn Thanh ngồi ở ghế phụ, Giang Lê Thanh và Giang Nặc Nặc ngồi ở phía sau.

Ba người vô cùng hồi hộp, im lặng suốt cả dọc đường.

Là trường học quý tộc, cổng trường Anh Hoa cũng vô cùng xa hoa, ngày nhập học, hầu hết phụ huynh đều đưa con mình tới, có mấy gia đình tụ tập cùng đi.

Ba anh em đều học khoa quốc tế, lúc đi đường không ít người dò xét.

Giang Nặc Nặc và Giang Ngạn Thanh đều là nhân vật hô mưa gọi gió trong trường, cho nên Giang Lê Thanh đi giữa bọn họ càng thêm thu hút ánh nhìn.

“Nữ sinh đi bên cạnh Giang Nặc Nặc là ai thế?”

“Sao nhìn như Giang Lê Thanh thế nhỉ?”

“Không thể nào, chỉ có một kỳ nghỉ hè, cho dù phẫu thuật thẩm mỹ cũng không hồi phục nhanh như vậy đâu.”

Xung quanh vang lên tiếng cười.

Quả thực, lúc vừa vào trường, Giang Lê Thanh vừa gầy vừa xấu, không sánh bằng những thiếu gia tiểu thư quần là áo lượt, lúc đó, khi bị bọn họ chế giễu, Giang Nặc Nặc đã nói như nào nhỉ?

À, nhớ ra rồi.

Cô ta nói: “Chị gái mới được cha mẹ đón ở nông thôn lên không lâu, chưa từng trải sự đời, mọi người đừng chê cười chị ấy.”

Một câu nói vừa tôn lên sự lương thiện của cô ta, vừa thành công để người khác hiểu lầm cô là đứa trẻ nhà nghèo được nhà họ Giang nhận nuôi.

Về sau, dưới sự dẫn dắt “vô tình” của Giang Nặc Nặc, Giang Lê Thanh đã thành công ngồi vững hình tượng u ám, xấu xí, lòng dạ hẹp hòi, là người chị nuôi mà lại ghen ghét em gái nhà giàu, sau đó là hơn 1 năm bạo lực học đường và tẩy chay.

Giang Nặc Nặc nói không sai, Hoắc Nghiên có thể kìm chế được nhà họ Giang, nhưng không khống chế được Anh Hoa.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, mấy người bọn họ đi tới khoa quốc tế báo danh.

Điền xong phiếu báo danh, lại nhận đồng phục, nhiệm vụ của hệ thống cũng nhảy ra.

[Kí chủ có nhiệm vụ chính tuyến mới, vui lòng kiểm tra xác nhận.]

[Bỏ lỡ ngày nhập học. (cốt truyện 25%, đang tiến hành).]

Bỏ lỡ cũng không quan trọng, vì Giang Lê Thanh vốn không định tiếp tục học ở khoa quốc tế.

Cho nên, nhiệm vụ này chỉ cần bỏ lỡ ngày nhập học ở khoa quốc tế là được.

“Tôi muốn đi vệ sinh, hai người tới sảnh trước đi.”

Giang Lê Thanh tùy tiện tìm cớ rời đi, chạy thẳng đến phòng giáo dục.

“Thầy ơi, em là Giang Lê Thanh của khoa quốc tế, em muốn chuyển đến khoa thí nghiệm, em tới đây lấy giấy xin chuyển khoa.”

Cái tên Giang Lê Thanh này có thể nói là khá nổi danh.

Anh Hoa cũng không có yêu cầu nghiêm khắc với học sinh chuyển khoa, chỉ cần phụ huynh ký tên là được.

Tuy nói khoa quốc tế không có yêu cầu gì, nhưng không có nghĩa là khoa thí nghiệm cũng vậy.

Thầy chủ nhiệm nghiêm túc liếc nhìn cô, đưa một tờ đơn tới: “Cha mẹ phải ký tên đầy đủ, một tuần sau phải tham gia thi đầu vào của khoa thí nghiệm, nếu thi không qua thì phải quay lại lớp học cũ, em đã chắc chắn chưa?”

Thi đầu vào cũng là chia lớp để thi như trường bình thường.

Cho dù là học sinh mới nhập học hay chuyển trường tới đều phải tuân thủ quy định, mục đích chính là xếp lớp theo đúng trình độ.

Giang Lê Thanh gật đầu, cầm tờ đơn lén lút đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi khóa trái cửa, Giang Lê Thanh đặt tờ đơn lên cửa nhà vệ sinh, bắt trước chữ ký của cha Giang và mẹ Giang.

Cô đã bảo mà, trước khi thức tỉnh, chắc chắn cô bị bỏ bùa rồi.

Loại chuyện đi thi, ký tên đơn giản như này rõ ràng tự mình có thể giải quyết, sao phải trông chờ vào cặp vợ chồng kia, đã không học được lại còn bị ăn mắng nữa.

Bắt chước chữ ký phụ huynh, sửa điểm bài thi là kỹ năng sinh tồn ăn sâu vào xương tủy của từng học sinh.

Ngay cả điều cơ bản này cũng không biết, Giang Lê Thanh chắc chắn rằng tác giả quyển sách này nhất định là bỏ học.