Hoắc Nghiên đúng là người nói lời giữ lời, sáng hôm sau, anh đã bảo La quản gia tới nhà cô.
Người trong nhà đang chuẩn bị ăn sáng, Giang Lê Thanh nhìn quản gia, lại nhìn một nhà ba người không biết đang suy nghĩ gì kia, đột nhiên nảy ra ý hay.
Đầu tiên, cô mỉm cười đưa túi quà cho quản gia, sau đó nói: “Vậy thì làm phiền La quản gia nói với chú nhỏ, đợi đến cuối tuần, tôi sẽ dẫn heo Tiểu Giang qua cho chú ấy gặp, cũng bảo chú ấy đừng tốn tiền chuẩn bị lễ vật cho heo Tiểu Giang làm gì.”
Quản gia sửng sốt, mấy người ở phía sau đang vểnh tai lắng nghe cũng kinh ngạc.
Hoắc Nghiên là người cầm quyền của Hoa Thịnh, công việc vô cùng bận rộn, đương nhiên sẽ không nói rõ chi tiết mọi chuyện cho một người hầu.
Sau khi ngẩn người, quản gia cũng nghĩ thông suốt, có lẽ hai người đã âm thầm nói gì riêng với nhau, dù sao Hoắc Nghiên đã tặng đồ tới đây vài lần, có lẽ cũng rất thích vị nhị tiểu thư này.
Ông ấy mỉm cười: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời.”
“Vậy thì vất vả cho quản gia rồi.”
Đưa mắt nhìn La quản gia rời đi, Giang Lê Thanh bình tĩnh ngồi về chỗ trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cô chậm rãi thưởng thức món bánh bao vú Lưu tự tay làm cho cô.
Cô ăn rất ngon lành, nhưng vợ chồng nhà họ Giang lại không bình tĩnh như vậy.
Nhất là cha Giang, gương mặt già nua của ông ta khó nén kích động, giọng điệu lộ ra sự hào hứng: “Vừa nãy là… món quà Hoắc Nghiên tặng con à?”
Giang Lê Thanh không phủ nhận, cũng không thừa nhận, theo cha Giang, không nói gì tức là đồng ý.
Ông ta vuốt mặt một cái, ánh mắt nhìn về cô chẳng khác nào đang nhìn một pho tượng thần tài: “Thanh Thanh này, heo…”
Cha Giang thực sự không thể gọi ra cái tên kia, ông ta nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, cuối cùng vẫn nuốt chữ trở về: “Con heo kia… là như thế nào?”
Giang Lê Thanh lạnh lùng nói dối: “Chú Hoắc nghe nói con nuôi heo cho nên cảm thấy rất tò mò.” Lúc này, cô liếc mắt nhìn Giang Nặc Nặc, mỉm cười nói: “Còn nói, cha mẹ có thể đồng ý cho con nuôi heo nhất định là người rất phóng khoáng, còn khen hai người không dứt lời đó.”
Cha Giang cũng giật mình, cười phá lên.
Đây là chuyện vui vẻ nhất trong một tháng nay của ông ta.
Sau khi cười xong, cha Giang vui mừng vỗ vai Giang Lê Thanh: “Bây giờ, nhà chúng ta kém hơn thời ông nội con, trước đây, cha còn lo lắng đến hôn ước của con và nhà họ Hoắc, bây giờ Hoắc Nghiên vừa ý con, nói không chừng còn có đường lùi, sau khi nhập học, nhất định con phải tạo mối quan hệ tốt với Hoắc Bạch.”
Nhà họ Hoắc nội đấu mấy năm, chính là lúc kinh tế suy giảm nhất.
Lúc đó, Hoắc Nghiên vừa lên làm quản lý khu vực phía bắc của Hoa Thịnh, nói là đại diện, nhưng thực ra chỉ là quản lý một khu nho nhỏ, không có tiếng nói, tuổi lại nhỏ, cho dù là thuộc hạ hay đối tác đều không coi trọng anh.
Khi đó, người có quyền quyết định vẫn là anh cả nhà họ Hoắc, Hoắc Tuấn Sinh, cha Giang còn nhớ Hoắc Nghiên từng đến nhà họ Giang kêu gọi hợp tác, nhưng sợ đắc tội Hoắc Tuấn Sinh cho nên cha Giang đã dứt khoát từ chối, thậm chí còn nói vài câu nặng lời, tóm lại, cảnh tượng lúc đó rất khó coi.
Tuy nói, sau này Hoắc Nghiên thuận buồm xuôi gió, không nhắc đến chuyện năm xưa nữa, nhưng chuyện này vẫn giống như một án tử vô hình treo trên đầu, ai mà biết được, nhỡ đâu ngày nào đó Hoắc Nghiên không vui sẽ diệt cả nhà họ Giang thì sao?
Giang Lê Thanh cũng tốt, Giang Nặc Nặc cũng được, cho dù là ai, chỉ cần nắm được nhà họ Hoắc thì có thể cứu được nhà họ Giang.
Giang Nặc Nặc im lặng nghe những lời này.
Cô ta lặng lẽ múc canh, ngón tay cầm thìa hơi run lên.
Canh có thơm ngon hơn nữa, vào miệng cũng trở thành đắng.
Giang Lê Thanh nghe vài câu, đợi cha Giang nói xong, mới nói với Giang Nặc Nặc: “Cha, con định học kỳ này sẽ xây dựng quan hệ tốt với các bạn học, cho nên định trọ ở trường. Cha thấy đấy, bây giờ chú Hoắc rất mong được gặp heo Tiểu Giang, sau khi con trọ ở trường, không thể để heo Tiểu Giang không ai chăm sóc, đúng không?”
“Yên tâm, người hầu sẽ chăm sóc tốt.”
Giang Lê Thanh nhếch môi: “Người ngoài sao tốt bằng người nhà.”
Cô chống hai tay vào cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào Giang Nặc Nặc: “Khoa quốc tế tan học sớm, hay là Nặc Nặc giúp chị chăm heo đi.”
Cổ tay Giang Nặc Nặc run lên, rớt mấy giọt canh ra ngoài.
Mẹ Giang không hài lòng: “Chó mèo thì thôi, bắt thiên kim tiểu thư chăm sóc một con heo hôi rình là sao? Nói ra chẳng phải sẽ làm trò cười cho người khác à?”
Giang Lê Thanh nhướn mày, chỉ vào mẹ Giang, kiện cáo với cha Giang: “Cha, mẹ chuẩn bị chê chú Hoắc kìa, mẹ nói chú Hoắc hôi rình, không bằng một con heo…”
“Mẹ…” Mẹ Giang hít sâu một hơi, sao đứa nhỏ này dám bịa đặt trắng trợn như thế?
Ý của bà ta đâu phải ý kia?
“Được rồi, bớt tranh cãi đi.” Cha Giang thấy sao cũng được, heo với mèo chả khác gì nhau, chỉ cần có thể tiếp tục phát huy giá trị thì đều là cục cưng của nhà họ Giang bọn họ.
“Hơn nữa, từ lúc con về nhà, Nặc Nặc đã nói có chuyện gì thì cứ tìm em ấy, nếu không chính là khách sáo, con tin nhất định Nặc Nặc sẽ không từ chối đâu.”
Giang Nặc Nặc bắt đầu nôn nóng, muốn nổi giận, nhưng lại chỉ có thể cố gắng kìm nén.
Mặc dù cô vẫn ung dung chờ Giang Nặc Nặc trả lời, nhưng chưa kịp đợi thì cha Giang đã thay Giang Nặc Nặc ra quyết định: “Vậy thì Nặc Nặc giúp đỡ chị một chút đi.”
Giang Nặc Nặc muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, nhất định con sẽ giúp chị chăm heo.”
Cô ta còn bổ sung một câu: “Nhưng mà, thỉnh thoảng con còn phải học múa và học đàn, e là chăm sóc không tới nơi tới chốn.”
“Không sao.” Giang Lê Thanh có ý đồ riêng: “Nặc Nặc chỉ cần đảm bảo con heo này còn sống là được, nếu không thì chị cũng không dễ ăn nói với chú Hoắc.”
Rõ ràng, đây là bắt thóp cô ta.