Mỗi hộp quà đều mang số của vật đấu giá.
Số 18, chẳng phải là vòng tay giá trị 500 vạn kia sao?
Thứ này là do Hoắc Nghiên tặng?
Giang Lê Thanh bỗng im lặng, người xung quanh đưa mắt dò xét cô, nét mặt của bà Triệu càng trở nên kỳ quái hơn.
Nhưng sau khi đảo mắt một vòng, bà ta run giọng nói: “Cô nhớ đó là phòng VIP của Hoa Thịnh.”
Bà ta hỏi dò: “Thanh Thanh, quan hệ của cháu và Hoắc Nghiên rất tốt sao?”
Giang Lê Thanh không thể nói chắc chắn, càng không thể nói là không tốt.
Bây giờ, quà đã đưa đến tay, cũng không thể trả về, chỉ có thể tạm thời cất đi, cô coi như không nhìn thấy những ánh mắt xung quanh, thấp giọng nói: “Cháu anh ta có chút hiềm khích với cháu.”
Bà Triệu là người thông minh, lập tức hiểu ý cô.
Nhìn chiếc túi được đóng gói tinh xảo, bà Triệu cũng không nhịn được cười, khẽ cảm thán: “Chủ tịch Hoắc đúng là rất biết đối nhân xử thế.”
Giang Lê Thanh không nói gì.
Hai giờ sau, tiệc đấu giá nhanh chóng kết thúc, bà Triệu mua cho Giang Lê Thanh một bộ trang sức hơn 10 vạn.
Tất cả đồ mua được hôm nay đều được đặt vào ghế sau của xe.
Sau khi về nhà, hai mẹ con nhà họ Giang vẫn chưa về, có lẽ là ra ngoài ăn cơm.
Cha Giang đã về nhà, thấy Giang Lê Thanh vào cửa, ông ta tươi cười nghênh đón: “Nghe vú Lưu nói con và cô Triệu đi hội đấu giá à?”
Giang Lê Thanh đáp lấy lệ, sau đó trở về phòng mình.
Cha Giang chỉ ước gì cô có quan hệ tốt với nhà họ Triệu, bèn cười híp mắt nói với cô: “Thanh Thanh này, con xem lầu bốn con còn cần gì không, thiếu gì thì cứ nói với kiến trúc sư, đừng khách sáo với cha.”
Bây giờ ông ta lại giả làm người cha hiền cơ đấy…
Giang Lê Thanh liếc mắt, sau khi khóa trái cửa phòng, cô nhìn cái túi mà trầm mặc.
Cô rửa tay sạch sẽ, cẩn thận lấy trang sức ra khỏi hộp, sau đó cẩn thận mở ra.
Vòng ngọc phù dung lặng lẽ nằm bên trong, nếu không biết rõ giá cả, Giang Lê Thanh sẽ chỉ coi đây là một món đồ chơi đẹp mắt, nhưng một khi biết món đồ này trị giá 500 vạn, ý nghĩa cũng thay đổi rồi.
Cô thích tiền là thật.
Bỏ lỡ 5 vạn cô đã khóc ròng rồi, đây còn là một vòng tay trị giá 500 vạn nữa.
Cổ tay cô phải cao quý cỡ nào mới dám đeo tổ tông này đây?
Cho dù cô không cần thể diện, cũng không thể vô duyên vô cớ thu của người ta 500 vạn được, huống chi cô và ông chú kia cũng không quen thân đến mức này. Anh đưa cô món quà đắt tiền như thế, khiến Giang Lê Thanh bỗng nghi ngờ ý đồ của đối phương.
Lần này, không chỉ là Giang Lê Thanh cảm thấy như vậy, mà ngay cả hệ thống cũng cảm thấy mục đích của đối phương không đơn thuần.
[Kí chủ, tôi nghĩ hắn không có lòng tốt với cô.]
Hệ thống giúp cô phân tích: [Nếu đặt ở một thế giới khác, kịch bản mà cô cầm hẳn là ]
Nó nghiêm túc nói: [Cô phải biết, ở thế giới khác, 10 nam chính thì có 9 ông chú, tôi khuyên cô nên cẩn thận, chúng ta là ngược văn truyền thống, không thể đi con đường yêu đương sủng ngọt được đâu.]
Giang Lê Thanh nghe vậy thì mí mắt giật giật, nói linh tinh gì thế không biết!
Nhưng hệ thống đúng là đã nhắc nhở cô.
Giang Lê Thanh nảy ra sáng kiến, lập tức gửi tin nhắn Wechat cho Hoắc Nghiên.
Fan cứng của thần tài: “Chú, ngày mai chú cho người đến lấy lại vòng tay đi.”
Hoắc Nghiên và vợ chồng Tề Chiêu đã ăn cơm xong, đang ngồi trên xe đi về nhà.
Tin nhắn của Giang Lê Thanh khiến anh nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình: “Không thích à?”
Anh nhắn: “Mặc dù không giá trị lắm, nhưng tôi thấy những người khác rất vừa lòng, tôi tưởng cháu cũng sẽ thích.”
“...”
Không giá trị lắm?
Mấy chữ này trực tiếp tạo sát thương chí mạng cho Giang Lê Thanh.
Chú, chú nhìn lại đi, chú đang nói tiếng người sao?
Giang Lê Thanh khó khăn đáp lại: “Ý của cháu là, nó hơi… quý giá quá…”
Hoắc Nghiên giật mình.
Đúng là anh không nghĩ tới chuyện này, trước đây, quà tặng đều là Dư Thanh hoặc quản gia chọn giúp, anh chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện giao thiệp như thế này, cho nên đã quên mất, thứ không đáng giá trong mắt anh, lại là thứ khiến người khác không dám nhận.
Hoắc Nghiên cảm thấy không hài lòng vì sai lầm của chính mình.
“Xin lỗi.” Anh nói: “Chỉ là hôm đó chuyển khoản quá qua loa, cho nên mới nghĩ ra tặng quà bù lại.”
Hoắc Nghiên đang suy nghĩ xem nên cứu vãn tình hình như thế nào, hai mắt Giang Lê Thanh đã sáng lên.
“Khôn hề qua loa chút nào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Cô điên cuồng gõ một dãy “!”
“Trên thế giới này làm gì có ai qua loa với tiền đâu?”
Tiền chính là chân ái!
Dấu chấm than đầy màn hình đã thể hiện sự kích động của cô, đầu tiên, Hoắc Nghiên hơi sửng sốt, sau đó khẽ nở nụ cười.
Quả nhiên là trẻ con, tâm tư quá đơn thuần.
“Được.” Anh gõ chữ: “Vậy ngày mai tôi bảo quản gia qua lấy lại đồ.”
Nói xong, Hoắc Nghiên chuyển khoản cho cô 5 vạn.
“Học tập cho giỏi.”
Số tiền chuyển khoản nóng hổi đang dừng trên màn hình.
Giang Lê Thanh quả thực không ngờ tiền mất đi lại có thể có lại, vui vẻ đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên, nhưng vì tỏ ra lịch sự, cô nhịn hẳn một phút mới bấm nhận.
Fan cứng của thần tài: “Cảm ơn chú” (ngoan ngoãn.JPG)
Hoắc Nghiên: “Không cần khách sáo.”
Hoắc Nghiên suy nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Có điều, tôi hi vọng cháu đổi cách xưng hô, có thể gọi tôi là chú nhỏ, cũng có thể trực tiếp gọi tên tôi, nhưng đừng chỉ gọi mỗi từ ‘chú’ như thế!”
Hoắc Nghiên rất để ý với mấy chuyện xưng hô như này: “Vì nghe như vậy, khiến tôi có vẻ hơi… xấu xa.”
Giang Lê Thanh buồn cười, không nhìn ra ông chú bá đạo này vẫn rất quan trọng hình tượng nha.
Sau đó, cô khẽ thở dài, thật đáng tiếc, một người bình thường như vậy, nếu hai người quen thân hơn một chút thì cô cũng không để bụng mà giao heo Tiểu Giang cho chú Hoắc nuôi.
Có điều, nghĩ tới nhà họ Hoắc còn có tên điên như Hoắc Bạch, Giang Lê Thanh lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Không được.
Chuyện này vẫn phải bàn lại sau.