Hoắc Nghiên cũng cứng đờ cả người.
Thấy cô đứng dậy định bỏ đi, Hoắc Nghiên bất lực, đưa tay kéo cô lại: "Đừng nghịch nữa."
Giang Lê Thanh cụp mắt, thái độ miễn cưỡng uể oải.
Hoắc Nghiên liếc mắt nhìn xung quanh thấy những người giúp việc trong biệt thự đang bận rộn, cuối cùng thỏa hiệp: "Ăn trước đi."
"Ăn xong sẽ cho hôn?"
Hoắc Nghiên không nói gì, một lát sau, khẽ ừ một tiếng.
Đuôi mắt cô cong lên, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong, La quản gia bảo người giúp việc dọn dẹp đĩa thức ăn, sau đó cho tất cả nhân viên trong biệt thự giải tán, để lại toàn bộ không gian phòng khách cho họ.
Hành động rầm rộ, ý tứ trong đó rất rõ ràng.
Dù là Giang Lê Thanh mặt dày như vậy cũng có chút ngượng ngùng.
Thấy cô hiếm khi bối rối, Hoắc Nghiên nổi hứng muốn trêu chọc.
Mắt anh hơi cong lên: "Em muốn hôn như thế nào?"
Nhìn nét mặt muốn trêu chọc của anh, Giang Lê Thanh nhướng mày, lập tức không hoảng nữa.
Cô đi tới, cúi người nâng má anh lên, tỉ mỉ ngắm nghía.
Đến gần mới phát hiện ra khuôn mặt này đẹp đến mức muốn giày vò.
Ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt hơi lạnh nhạt, lúc này hơi mang ý cười nên cũng thêm chút dịu dàng hòa nhã.
"Anh trông cũng đẹp đấy."
Giang Lê Thanh không nhịn được khen ngợi.
Hoắc Nghiên bật cười, thấy mắt cô sáng lấp lánh, như thể đang thực sự nhìn thấy thứ gì đó vô cùng yêu thích, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Anh đưa ngón tay chạm vào lông mi cô, cuối cùng khi Giang Lê Thanh chưa kịp chuẩn bị, anh đã chủ động hôn lên chóp mũi cô.
Giang Lê Thanh bị nụ hôn của anh làm cho giật mình, lập tức lùi lại.
Cô sờ mũi, nhận ra đây chính là nụ hôn mà anh hứa hẹn, lập tức không vui: "Qua loa quá."
"Hơi nhanh quá rồi."
Anh vẫn nói câu đó, hơi nhanh quá rồi.
Nói xong lại kéo tay cô, an ủi hôn lên đầu ngón tay cô.
Môi Hoắc Nghiên mềm, hơi lạnh.
Đầu ngón tay nhạy cảm, anh hôn lên cũng khiến cô run rẩy.
Giang Lê Thanh lập tức hiểu ý Hoắc Nghiên.
Thật ra chuyện tình cảm không thể quá vội vàng, vội vàng sẽ không ăn được đậu phụ nóng, cứ chầm chậm vừa vặn, nếu anh không muốn quá nhanh, vậy cô sẽ chậm lại, đợi anh chủ động.
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Lê Thanh vui vẻ đổi tên của anh từ Thần Tài thành bạn trai, sau đó giơ tay ra: "Đưa điện thoại cho em."
Hoắc Nghiên ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô.
Giang Lê Thanh không ngờ anh lại đưa nhanh như vậy, ngẩng đầu liếc anh một cái, ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi mở ra.
Hoắc Nghiên vẫn luôn cười.
Trong điện thoại anh không có nhiều thứ, một vài phần mềm chứng khoán, APP chính thức của Hoa Thịnh, ngoài ra còn có các phần mềm kinh doanh cơ bản, danh bạ WeChat thì khá nhiều, Giang Lê Thanh bấm vào, liếc mắt đã thấy ảnh đại diện của mình được ghim ở đầu… Đồng chí Tiểu Giang.
Cô há hốc mồm: "Anh đây là... muốn thiết lập tình đồng chí với em à?"
Hoắc Nghiên cuối cùng cũng mất đi vẻ bình tĩnh.
Thôi rồi, hôm qua đổi xong, quên đổi lại rồi.
Giang Lê Thanh nhịn không được bật cười, cũng không tức giận, đổi tên “Bạn trai” thành “đồng chí Lão Hứa” trước mặt anh, còn không quên trêu chọc: "Vừa chuyển lương vừa đổi tên, anh không phải là thức trắng đêm lên mạng tìm hiểu cách yêu đương đấy chứ?"
Hoắc Nghiên im lặng.
Vốn chỉ là thuận miệng trêu anh, nhưng nhìn biểu cảm của anh, Giang Lê Thanh ngạc nhiên: "Anh... thật sự lên mạng tìm à?"
Hoắc Nghiên: "Ừ."
Thừa nhận rồi.
Giang Lê Thanh thực sự không nhịn được, cười ha ha.
Hoắc Nghiên bị cô cười đến mức mặt đỏ tai hồng, đưa tay che miệng cô lại.
Giang Lê Thanh tránh đi, đôi mắt cong cong đầy vẻ tinh quái: "Vậy thì người trên mạng không dạy anh, khi yêu đương phải..."
"Không được nói." Hoắc Nghiên kịp thời chặn cô lại, không để cô nói bậy.
Giang Lê Thanh cười một lúc rồi thôi, trả điện thoại lại cho anh: "Nhưng trưa nay em thực sự không ở lại đây ăn được, phòng thí nghiệm còn có chút việc, phải qua xử lý."
"Ừ."
"Anh không giữ em lại à?"
Hoắc Nghiên vuốt tóc cô, nói…
"Ngày sau còn dài."
Ngày sau còn dài.
Anh đúng là giỏi ăn nói.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ngoài hôm nay, cô còn có ngày mai, sau ngày mai lại là một ngày mai khác.
Mặt trời rồi sẽ mọc, trước khi hoàng hôn buông xuống, họ luôn có thể gặp nhau.
Hoắc Nghiên đưa cô đến cổng lớn.
Cô mặc chiếc áo bông màu trắng mà Hoắc Nghiên đã cho người mang đến từ sớm, quàng một chiếc khăn lông màu đỏ, tóc búi củ tỏi, nửa khuôn mặt chìm trong khăn quàng cổ, càng khiến đôi mắt đào hoa trở nên to tròn và sáng trong hơn.
"Đúng rồi, nếu không có gì thay đổi thì tuần sau bọn em sẽ đến Lâm Thành một tuần để làm thử nghiệm thực tế, bọn em sẽ thử nghiệm kín."
Để nói chuyện với anh, Giang Lê Thanh chỉ có thể ngẩng đầu, bất đắc dĩ để lộ cằm, chóp mũi trong nháy mắt bị lạnh đến đỏ bừng.
"Ừ." Hoắc Nghiên cúi người, dùng hai tay quấn chặt lại khăn quàng cổ, vẫn duy trì tư thế khom lưng nghe cô nói.
"Vậy anh có nhớ em không?" Giang Lê Thanh nghiêng đầu hỏi anh.
"Phải đợi đến khi chúng ta xa nhau rồi mới biết." Hoắc Nghiên đưa cặp sách cho cô, lại vuốt ve tóc bên thái dương của cô: "Đi đi, không phải em nói anh trai em đang ở nhà đợi em à?"
Hai người lén lút, Giang Lê Thanh lấy lí do là đi chơi qua đêm, sáng sớm sẽ về, cho nên bây giờ phải về nhà họ Giang một chuyến.
Cô và người nhà họ Giang không có tình cảm sâu đậm nhưng dù sao mỗi tháng cũng nhận được một khoản tiền cổ tức khổng lồ nên ngoài mặt vẫn phải duy trì phép tắc xã giao.
Giang Lê Thanh vừa đi vừa ngoái đầu lại vẫy tay với anh, trên mặt luôn nở nụ cười, Hoắc Nghiên vẫn đứng tại chỗ tiễn cô.
Ánh nắng ấm áp hòa cùng màu tuyết trắng, bầu trời trong xanh.
Cảnh tượng này có vẻ hơi quen thuộc.
Vào một đêm hè, Hoắc Nghiên cũng đã từng nhìn cô rời đi như này.
Lúc đó, hướng cô chạy đến là một lồng giam; còn bây giờ nơi cô đến, là tương lai tươi sáng.
Bóng Giang Lê Thanh đã sớm khuất xa.
Anh đút hai tay vào túi, đứng lặng trong tuyết rơi.
… Thật ra, anh đã bắt đầu nhớ cô rồi.