Đã bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Là hôm nay, là lúc này, hay là sớm hơn nữa.
Giang Lê Thanh không hiểu nổi, về nhà suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu nổi.
Cô đã luân hồi rất lâu rất lâu, mỗi lần đều kết thúc cuộc đời ở tuổi mười bảy, như thể đã trưởng thành nhưng dường như lại chưa trưởng thành.
Tất nhiên, so với việc sống sót, yêu đương không phải là chuyện đáng để cân nhắc trong cuộc đời hữu hạn của cô.
Bây giờ nó đến đột ngột và khó hiểu, ngoài sự bối rối, Giang Lê Thanh còn thấy lạ lẫm nhiều hơn.
Giang Lê Thanh đã quên mất lần đầu tiên gặp Hoắc Nghiên là khi nào, điều duy nhất có thể chắc chắn là cô có mục đích riêng với anh.
Cô không cho rằng mình có thủ đoạn cao siêu, thực sự có thể đùa giỡn anh trong lòng bàn tay; anh cũng hiểu rõ điều đó nhưng lần nào cũng chọn cách chiều theo.
Giang Lê Thanh trước đây chỉ nghĩ, chỉ cần đạt được mục đích là được, còn lý do Hoắc Nghiên làm như vậy là gì, cô không cần biết; cho đến hôm nay, Giang Lê Thanh mới nghiêm túc suy nghĩ, những năm qua, tại sao Hoắc Nghiên lại giúp cô.
Có lẽ là vì thương hại, có lẽ sự giúp đỡ đó đối với anh chỉ là chuyện nhỏ tiện tay làm.
Nhưng nước chảy đá mòn, cô không thể bỏ qua lòng tốt của anh.
Đúng vậy, lòng tốt.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của Giang Lê Thanh, chưa từng gặp người tốt như vậy.
Cảm giác rung động lúc này, rốt cục là thiện cảm nảy sinh dưới hiệu ứng cầu treo*; hay là thích thật lòng, Giang Lê Thanh cần phải tự mình nhận rõ.
*một hiệu ứng trong tâm lý tình cảm, khi bạn ở trong trạng thái hoảng loạn, căng thẳng, lo âu và bạn thấy một người khác giới cạnh mình, bạn sẽ TƯỞNG rằng mình yêu người ấy
Nếu như là vế sau, cô sẽ cố gắng.
Cố gắng như mỗi lần cô đã từng cố gắng trước đây.
**
Giang Lê Thanh vì chuyện này mà trằn trọc không ngủ được.
Mãi đến hai, ba giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Cô và Hoắc Nghiên hẹn nhau lúc mười giờ sáng.
Giang Lê Thanh ngủ đến chín giờ mới chậm chạp dậy sửa soạn, trước đây cô không phải là người chú trọng ngoại hình nhưng nghĩ đến việc Hoắc Nghiên sắp đến, cô vẫn không nhịn được mà trang điểm nhẹ.
Đúng mười giờ, Hoắc Nghiên đến nơi.
Cô mở cửa, nở nụ cười với anh: "Chào buổi sáng, Hoắc Nghiên."
Hoắc Nghiên liếc nhìn chiếc váy rực rỡ trên người cô và cách xưng hô đột nhiên thay đổi, không nói gì, đi thẳng vào nhà.
"Dép đây."
Giang Lê Thanh lấy ra một đôi dép lê.
Đó là một đôi dép lê màu đen, dép lê của đàn ông trưởng thành.
Hoắc Nghiên thoáng nhìn qua.
Giang Lê Thanh: "Đặc biệt mua cho anh."
Hoắc Nghiên đổi dép lê xong, tiện tay đưa túi trên tay cho cô: "Đặc biệt mua cho cô."
"Quà à?"
Giang Lê Thanh tò mò mở ra nhưng phát hiện bên trong là mấy quyển sách chuyên ngành nặng trịch.
"..."
Bị lừa rồi.
Hoắc Nghiên cười ha ha.
Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, dịu dàng nhắc lại: "Đặc biệt mua cho cô."
Chiếc hộp nhỏ bằng pha lê được chạm trổ hoa văn, trông rất đẹp.
Bên trong đựng một đôi hoa tai tinh xảo, cô nâng chiếc hộp nhỏ, hơi ngừng thở, liếc mắt nhìn về phía Hoắc Nghiên, anh đã đi vòng qua cô vào phòng khách.
"Chúc mừng cô vào được nhóm thiết kế, quà là chú La giúp tôi chọn." Hoắc Nghiên nhớ lại lời chú La nói: "Đây coi như là quà của tôi và chú La tặng cô, chú ấy bảo tôi chúc mừng cô thay chú ấy."
Hoắc Nghiên căn bản không nghĩ đến chuyện tặng quà hay không, chỉ là hôm qua về nhà, tiện miệng nói một câu chuyện Giang Lê Thanh đến tìm anh, ngỏ lời xin đầu tư, chú La vốn đã lâu không gặp Giang Lê Thanh, nghe xong thì phấn khích, nói một tràng về nghi thức các kiểu, cuối cùng kéo Hoắc Nghiên vào kho chọn quà.
Giang Lê Thanh hơi phồng má, lẩm bẩm: "Còn chưa được giải thưởng mà, chúc mừng sớm quá." Giang Lê Thanh nói: "Hơn nữa, tôi vẫn chưa kéo được đầu tư mà."
Hoắc Nghiên nghe cô lầm bầm, an ủi: "Tôi tin cô có thể kéo được đầu tư, mau đến đây, chúng ta bắt đầu thôi."
Giang Lê Thanh đặt một chiếc bàn trà nhỏ trên bục trước cửa sổ sát đất.
Thực ra chỗ ngồi này vừa vặn với cô nhưng Hoắc Nghiên ngồi ở đó thì có vẻ hơi chật.
Anh chân dài, lúc này không duỗi chân ra được, hơi miễn cưỡng lại có chút buồn cười.
Giang Lê Thanh không nhịn được, cười thành tiếng: "Hay là sang bên ghế sofa đi."
Hoắc Nghiên tỏ vẻ bất lực, đành phải chuyển vị trí học tập sang phòng khách.
Anh ngồi ghế sofa, cô ngồi dưới thảm theo thói quen.
Đây hẳn là lần đầu tiên Giang Lê Thanh nghe Hoắc Nghiên giảng bài.
Cách giảng dạy của anh còn đơn giản và dễ hiểu hơn Giang Ngạn Thanh, để Giang Lê Thanh hiểu được ý nghĩa trong đó, anh còn chuyển các thuật ngữ chuyên ngành thành cách nói dễ hiểu.
Giang Lê Thanh đặt hai tay lên bàn trà, cằm chống vào tay, ngẩng đầu nghe chăm chú.
"Chỉ nói ưu điểm thì không thu hút được nhà đầu tư, cô phải biết rằng, trên thế giới này không có dự án nào hoàn hảo cả. Kéo đầu tư không phải là bán hàng đa cấp, có ưu có khuyết mới là nội dung mà đối phương muốn thấy, thứ hai..."
Giọng của Hoắc Nghiên trong trẻo, là chất giọng sạch sẽ lại hơi lạnh lùng, vì vậy khi bắt đầu nghiêm túc, sẽ cho người ta cảm giác lạnh lùng và kiêu ngạo vô cùng; nhưng chỉ cần dịu dàng một chút, giọng nói sẽ như dòng suối tháng tư, lành lạnh mà trong trẻo, dễ nghe lại bắt tai.
Ánh mắt của Giang Lê Thanh không tự chủ được mà chuyển đến đôi môi anh.
Đôi môi của anh hé ra, màu môi hồng hào rất khỏe mạnh, lại vô cùng căng mọng, dáng môi càng thêm quyến rũ đẹp mắt.
Ánh mắt của cô trực tiếp và trần trụi.
Hoắc Nghiên đột nhiên dừng lại, thấy ánh mắt cô xa xăm, không biết đang nhìn chằm chằm vào đâu, Hoắc Nghiên không nhịn được dùng bút bi gõ vào trán cô: "Tôi nói cô có hiểu không?"
Giang Lê Thanh ôm đầu, vô tội ngẩng đầu lên: "..."
Không hiểu, không hiểu, căn bản có nghe được gì đâu.
Chú đẹp trai quá, chỉ muốn hôn môi thôi.
"Hoắc Nghiên."
"Hửm?"
"Tôi đói rồi."
Hoắc Nghiên: "..."
Đúng lúc này, bụng cô reo lên.
Giang Lê Thanh ưỡn ẹo: "Sáng chưa ăn, đói quá."
Mắt cô mở to, sáng lấp lánh, lúc nói hai hàng lông mi cũng chớp theo.
Hoắc Nghiên hơi dừng lại, đầu ngón tay vô thức vuốt ve chiếc bút bi tròn trịa trên tay: "Ra ngoài ăn?"
Giang Lê Thanh thuận thế nằm bò ra bàn: "Như vậy sẽ mất nhiều thời gian học lắm~"
Hoắc Nghiên sao có thể không biết cô đang nghĩ gì, đôi mắt dưới tròng kính cũng cong cong theo: "Cô nấu cho tôi?"
Giang Lê Thanh bực mình, liếc anh một cái.