Hoắc Nghiên chỉ vào tập hồ sơ để bên tay: "Vì trên đó có ghi vấn đề của tôi."
“...” Giang Lê Thanh ngẩn người, há miệng: "Vậy ngài... thấy thế nào?"
Hoắc Nghiên lắc đầu: "Nếu chỉ là nội dung trình bày trong đó thì tôi không thấy có điểm nào hấp dẫn tôi." Hoắc Nghiên thẳng thắn: "Nói đúng hơn là tôi không cho rằng nó có giá trị đầu tư."
Anh nói: "Thí nghiệm này của các cô, tỷ lệ thất bại cao hơn thành công. Tôi là thương nhân, có thể chấp nhận khả năng 55%; nhưng sẽ không cược vào 1%."
Hoắc Nghiên nói thẳng thắn và tàn nhẫn, không hề nể nang tình cảm giữa hai người.
Anh có thể cho cô vài chục triệu, vì đó là sự nuông chiều đối với người thân; nhưng một khi tìm kiếm sự hợp tác, thì hai người là mối quan hệ hợp tác bình đẳng, anh phải cân nhắc lợi hại, sẽ không xen lẫn chút tình cảm cá nhân nào.
Giang Lê Thanh cúi đầu không nói gì.
Cô im lặng, khuôn mặt xinh đẹp trông không còn tươi tắn.
Đúng lúc Hoắc Nghiên suy nghĩ xem mình có nặng lời quá không thì Giang Lê Thanh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, không qua mặt được anh.
Cô vốn chẳng viết thứ này.
Nội dung bên trong đều là chắp vá thêm chút quan điểm của cô, nghĩ rằng biết đâu lại thành công.
Kết quả...
Hoắc Nghiên đúng là người không nể nang tình cảm!
Cô tiếp tục vội vã ăn cơm, miệng lẩm bẩm: "Ngài đợi tôi viết lại... một bản... cho ngài."
Đôi mắt dưới tròng kính của Hoắc Nghiên hơi cong cong, anh nhẹ nhàng nói: "Ăn xong rồi nói, tôi có chạy đi đâu đâu."
Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn anh, thấy anh mỉm cười, lộ ra cảm giác dịu dàng khó tả.
Chỉ một thoáng mất tập trung, hạt cơm đã mắc vào cổ họng, cô ho liên tục, Hoắc Nghiên đưa nước cho cô: "Tôi đã bảo ăn chậm rồi mà."
Giang Lê Thanh uống vài ngụm nước, không vui trách anh: "Anh đừng cười lung tung."
Hoắc Nghiên tỏ vẻ ngơ ngác: "Hửm?"
Giang Lê Thanh không nói nên lời.
Cô đã cảm thấy từ rất lâu rồi... Mỗi khi Hoắc Nghiên cười, cô đều có cảm giác hồi hộp không rõ lý do.
Hoắc Nghiên hiểu lầm ý cô, giải thích: "Tôi không chế giễu cô."
Giang Lê Thanh: “...”
Thôi bỏ đi, căn bản không giải thích rõ được.
Nhưng đã đến đây rồi, không thể đến không công được.
Ăn no uống đủ, Giang Lê Thanh nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng: "Lão Hoắc ơi~~"
Cô gọi như vậy, Hoắc Nghiên biết ngay cô không có ý tốt.
"Có đây, Tiểu Giang."
Giang Lê Thanh nhìn anh đầy mong đợi: "Tôi thực sự không giỏi lập kế hoạch thu hút đầu tư, chú chỉ tôi với ~"
Hoắc Nghiên gật đầu: "Được."
?
Không phải chứ, sao anh đồng ý dễ dàng thế?
Quả nhiên, ngay sau đó, Hoắc Nghiên nói:
"Phải đợi đến ngày mai."
Mặt Giang Lê Thanh lập tức nhăn nhó lại.
Hoắc Nghiên không nhịn được đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Tôi không nói chuyện với người đầu óc không tỉnh táo. Cô về nhà ngủ trước đi, sáng mai tôi sẽ qua đúng giờ." Anh dặn dò: "Còn nữa, bỏ tôi ra khỏi danh sách chặn của cô đi."
Giang Lê Thanh cười hehe: "Anh biết à?"
Nghe xem cô nói gì này.
Bình thường cô đăng mười bài một ngày, đột nhiên một ngày tường nhà trống trơn.
Hoắc Nghiên chỉ là không chơi mạng xã hội nhiều, chứ không phải không giao tiếp, đoán ngay ra là cô cố tình chặn anh.
"Bỏ chặn thì bỏ chặn, sau này chú đừng giận tôi nữa là được."
Giang Lê Thanh lấy điện thoại ra, bắt đầu thao tác.
Hoắc Nghiên bất lực: "Tôi không giận." Anh suy nghĩ một chút: "Thực ra nhìn lại những nội dung tôi gửi cho cô, đúng là có hơi quá trớn."
Đầu ngón tay Giang Lê Thanh khựng lại, ngạc nhiên nhìn anh.
Hoắc Nghiên nghiêm túc tự kiểm điểm: "Dù vốn dĩ nguyên nhân là gì, trong vụ tai nạn xe đó, đúng là cô đã cứu tôi. Vì vậy, tôi cảm thấy mình nên chịu một số trách nhiệm với cô. Tuy nhiên, cô đã là người trưởng thành, cô có thói quen sinh hoạt của riêng mình, cũng có những thói quen sinh hoạt mà tôi không biết. Sự quan tâm và nhắc nhở của tôi có thể là nguồn gây áp lực cho cô, vì vậy tôi nên xin lỗi cô."
Hoắc Nghiên thật lòng nói: "Xin lỗi, cô Giang." Rồi lại nói đùa: "Nhưng tôi vẫn hy vọng, trong phạm vi cô cho phép, cô có thể thay đổi một cách thích hợp, để bản thân khỏe mạnh hơn, dù sao tôi còn trông chờ cô nuôi tôi nữa mà."
Giang Lê Thanh không nói gì.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy ý cười kia, như đang nhìn thấy mặt sông vào mùa xuân.
Trong khoảnh khắc, cô bỗng thông suốt, khiến cô đột nhiên ngộ ra được cảm giác hồi hộp mà cô thường bỏ qua là gì.
Hình như cô...
Có chút thích anh rồi.