Nhưng khi ở bên nhau, so với khuôn mặt, Giang Lê Thanh lại chú ý đến khí chất của anh hơn, hay nói đúng hơn là phong thái.
Cho đến hôm nay, ngồi trong khoang xe này, Giang Lê Thanh mới không kiềm chế được mà quan sát ngũ quan và đôi mắt của anh.
Sống mũi cao thẳng, lông mày rậm, đôi mắt sâu.
Trên thương trường, mọi người thường có thói quen bỏ qua ngoại hình và tuổi tác của anh, lúc này Giang Lê Thanh mới nhận ra, anh vẫn còn rất trẻ, thậm chí còn phong độ hơn rất nhiều người.
Ánh mắt Giang Lê Thanh nóng bỏng đến mức bản thân cô không nhận ra, khiến Hoắc Nghiên muốn phớt lờ cũng khó.
Anh bất ngờ quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt anh phản chiếu khuôn mặt gầy rộc hẳn đi của cô.
“Không uống à?”
Giang Lê Thanh nhận lấy bình nước, ngậm ống hút, từ từ uống nước.
Cô hơi bối rối, nhìn là biết đang xấu hổ.
Hoắc Nghiên cong môi cười: "Vừa nghĩ lung tung gì thế?" Anh trêu: “Bánh trứng?"
"Không có." Giang Lê Thanh vốn trời sinh to gan, cô nghiêm túc nói với Hoắc Nghiên: "Tôi thấy chú đẹp trai."
Hoắc Nghiên cười khẽ: "Cảm ơn."
Có thể coi như đã chấp nhận lời khen này.
Giang Lê Thanh: "..."
Khuôn mặt anh không hề có chút gì là không tự nhiên, ngược lại còn khiến Giang Lê Thanh có chút thất vọng.
Rất nhanh đã đến nhà hàng.
Hoắc Nghiên là khách VIP ở đây, tài xế ngồi một bàn riêng, còn họ thì gọi một phòng riêng có view hồ.
Nhà hàng Trung Hoa này có rất nhiều món ăn, lật mấy chục trang vẫn chưa hết, toàn là những món cô thèm nhưng không thể ăn.
Lật đến cuối cùng cũng nổi cáu, ném máy tính bảng cho Hoắc Nghiên để anh gọi món, còn mình thì ủ rũ dựa vào ghế ngắm cảnh.
Mắt Hoắc Nghiên ánh lên ý cười: "Thích ăn ngọt không?"
“Không thích ăn.”
Hoắc Nghiên gật đầu, gọi vài món đặc sản ở đây, lại bảo phục vụ mang cho cô một cốc nước lê: "Nước trái cây ở đây rất ngon, Tiểu Giang có thể uống thử."
Bếp làm món rất nhanh.
Ngoài đồ cay và một số món bắt buộc phải kiêng kị thì các món ăn trông khá phong phú.
Giang Lê Thanh xõa tóc, ăn uống rất bất tiện.
Hoắc Nghiên phát hiện ra cô mất tự nhiên, định gọi phục vụ đến giúp nhưng nhấn chuông gọi phục vụ mãi mà không thấy ai đến.
Hoắc Nghiên thở dài, trầm ngâm một lát: "Có mang theo dây buộc tóc không?"
Giang Lê Thanh thành thật lắc đầu.
Không còn cách nào khác, Hoắc Nghiên tháo cà vạt, đi ra sau lưng cô, mười ngón tay nhẹ nhàng và cẩn thận buộc tóc cho cô.
Tóc Giang Lê Thanh rất dày, lại hơi xoăn, gội đầu xong rất bồng bềnh, rất không dễ túm gọn.
Hoắc Nghiên là lần đầu làm chuyện này, tay hơi vụng về, vì quá cẩn thận nên cũng không làm đau da đầu cô.
Giang Lê Thanh cúi đầu, có thể cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của đầu ngón tay anh, những ngón tay dài và mạnh mẽ luồn giữa những lọn tóc.
Hoắc Nghiên dùng cà vạt buộc tóc lại, còn thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
"Tạm thế này đi." Hoắc Nghiên sắn tay áo, ngồi trở lại ghế.
Giang Lê Thanh lắc nhẹ bím tóc sau đầu: "Chú hay buộc tóc cho con gái lắm à?"
Hoắc Nghiên mỉm cười: "Chỉ có lần này thôi."
Giang Lê Thanh im lặng, tâm trí trở nên khó nói.
"Món canh chân giò ở đây rất ngon, nếm thử đi."
Hoắc Nghiên múc canh cho cô, sau khi Giang Lê Thanh nhìn thấy lập tức đau khổ: "Từ khi tôi bị bệnh tiêu hóa, Chân phu nhân và anh trai tiện lợi của tôi cứ mấy ngày lại mang canh chân giò đến, chú cứ giữ lại mà ăn đi."
Hoắc Nghiên ngẩn ra, lắc đầu bất lực.
Anh đổi canh chân giò thành sườn non nấu chậm, sườn non hầm lâu nên thịt mềm nhừ, cắn nhẹ là tách được khỏi xương.
Vì cô bị gãy tay phải, hiện tại chỉ có thể ăn bằng tay trái.
Giang Lê Thanh cầm đũa, vật vã với miếng sườn non một lúc, cuối cùng mới khó khăn đưa vào miệng.
Hoắc Nghiên nhìn toàn bộ quá trình: "..."
Đúng là dắt theo tổ tông đi theo ăn mà.
Để nhân viên bón cô ăn thì hơi không đúng lắm, mà để cô tự dùng tay trái ăn lại quá đáng thương.
Không còn cách nào khác, cuối cùng Hoắc Nghiên vẫn phải hi sinh thân mình “hầu hạ” cô.
"Cô ngồi im đi."
Giang Lê Thanh ngớ người: "Ủa sao cơ?"
Hoắc Nghiên nói: "Để tôi gỡ cho cô ăn."
Miếng thịt đang nhai suýt kẹt ở cổ họng, dù Giang Lê Thanh mặt dày nhưng cũng không đến mức để người khác đút cho ăn như thế, dứt khoát từ chối: "Không sao, tôi tự làm được."
"Thì cô cứ coi như tôi bị dở hơi đi." Hoắc Nghiên nói: "Dịch sang bên này."
Giang Lê Thanh: "..."
Cuối cùng cô vẫn dịch sang.
Hoắc Nghiên ngồi vào chỗ cô vừa ngồi, đầu tiên cho cô ăn một số món ăn mà cô không tiện gắp, còn về canh, cô có thể từ từ tự ăn.
Hoắc Nghiên đút từng miếng, Giang Lê Thanh ăn từng miếng.
Phải nói là hương vị không tệ.
Hôm nay cô cũng được hưởng cuộc sống của Từ Hi Thái hậu.
Lúc đầu Giang Lê Thanh còn chưa quen, sau đó thì thấy thoải mái, thậm chí còn gọi món để Hoắc Nghiên đút.
Ăn xong, cô cảm thấy rất thỏa mãn: "Chú nhỏ, chú thật tốt."
"Hửm?"
Giang Lê Thanh nói rất cảm động: "Đợi chú già rồi, tôi cũng sẽ đút cho chú ăn, còn nuôi chú nữa."
Bàn tay đang gắp thức ăn của Hoắc Nghiên khựng lại, anh lạnh lùng sửa lại: "Tiểu Giang, tôi chỉ hơn cô bảy tuổi, không phải bảy mươi."
Giang Lê Thanh suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng.