"Chuyện như này có phải rất vô lý đúng không?"
Hoắc Nghiên phải mất lúc lâu mới tiêu hóa được hết mọi nội dung.
Trong những ngày cô chưa tỉnh lại, anh đã tưởng tượng ra đủ mọi khả năng, trong đó tất nhiên cũng bao gồm cả thuyết thần bí, thậm chí khả năng cô sống lại cũng đã được tính đến; nhưng mà... sự thật còn vô lý hơn cả những gì anh tưởng tượng.
Giang Lê Thanh nhếch môi, vò mẻ không sợ rơi: "Dù sao thì cũng như vậy, chú có tin hay không cũng chẳng sao."
Mặt Hoắc Nghiên hơi giãn ra: "Những điều cô nói, tôi sẽ tin."
Giang Lê Thanh ngạc nhiên, nếu không phải vì đang băng bó thì cô đã nhảy dựng lên từ lâu rồi: "Không phải chứ?! Chú tin thật sao?!"
Hoắc Nghiên thấy buồn cười: "Được rồi, vậy tôi không tin."
Giang Lê Thanh: "Vậy mà chú không tin? Chú tưởng tôi thí mạng để chơi trò linh tinh à?!"
Hoắc Nghiên: "..."
Thôi bỏ đi.
Giang Lê Thanh không muốn trêu chọc anh nữa, lỡ trêu quá hóa giận thì sao bây giờ.
Cô lại ngoan ngoãn nằm trở lại giường, liếc mắt nhìn Hoắc Nghiên: "Vậy chú thấy sao? Phát hiện ra thế giới mà mình đã sống mấy chục năm chỉ là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng."
Hoắc Nghiên không trả lời thẳng.
Anh chỉ nhìn về phía cửa, cánh cửa không thể ngăn hoàn toàn tiếng bước chân ồn ào ngoài hành lang và tiếng khóc yếu ớt đi kèm.
"Cô đã hôn mê mười lăm ngày mười ba giờ hai mươi lăm phút." Giọng của Hoắc Nghiên lạnh lùng, lại mang theo thêm chút cảm xúc gì đó mà Giang Lê Thanh không hiểu: "Trong mười lăm ngày này, cô đã được thông báo nguy kịch hai lần, cấp cứu tổng cộng năm lần, toàn viện đã hội chẩn hai lần."
"Mẹ cô đã khóc vì cô cả một đêm; anh trai cô cũng dựa vào vai tôi khóc rất lâu, bạn cùng phòng của cô đã đến thăm cô, giáo viên cấp ba của cô nói rằng... cô là học sinh xuất sắc nhất mà cô ấy từng dạy; La quản gia cũng đến, chú ấy nói heo Tiểu Giang rất nhớ cô."
Giang Lê Thanh nghe những lời này, đột nhiên cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.
Hoắc Nghiên nhìn sang: "Vì vậy Giang Lê Thanh, tôi, hay kể cả cô, có tư cách gì để đánh giá thế giới này? Tất cả mọi người đều đang cố gắng để sống. Tôi đã trải qua cái chết và mất mát từ khi còn nhỏ, tôi không biết đây có phải là giả tưởng không, tôi chỉ biết rằng mọi thứ tôi từng trải qua đã tạo nên con người tôi của ngày hôm nay."
Nước mắt dần làm mờ tầm nhìn, cô không thể cử động nhiều, nhắm mắt lại nức nở.
"Tôi cũng không thể đích thân trải nghiệm những bất hạnh mà cô đã trải qua nhưng Giang Lê Thanh, cô vẫn còn sống." Hoắc Nghiên rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô: "Đã sống thì hãy sống cho tốt, nhưng đừng..."
Anh nghĩ đủ kiểu diễn đạt, cuối cùng chỉ nói một câu: "Đừng khiến bản thân chật vật như vậy."
"Trước đây cha tôi đã mắng tôi..." Giang Lê Thanh khịt mũi: "Hỏi tôi cứ sống tạm như thế làm gì, sao không cút lên trời luôn đi."
"Vì vậy, tôi đã đăng ký vào ngành hàng không vũ trụ."
"Thực ra tôi không biết mình phải làm gì, tôi thậm chí không biết sau khi mở mắt ra, thế giới này còn tồn tại hay không nhưng mà... tôi vẫn muốn đấu tranh cho bản thân."
Giang Lê Thanh đã không còn khóc nữa, đôi mắt cô đỏ hoe, hàng mi vẫn còn vương nước mắt.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, chớp mắt với Hoắc Nghiên: "Hoắc Nghiên, khi ước mơ thành hiện thực, sẽ có người tự hào về tôi chứ?"
Hoắc Nghiên nhẹ nhàng chạm vào giữa mày cô, giọng nói dịu dàng: "Tôi sẽ."
Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, trong nháy mắt, rung động lan ra, những ký ức bất hạnh; vòng luân hồi đau khổ, vô số lần chết đi như biến mất hết vào khoảnh khắc này.
Trước đây, cô còn là con của thế giới, may mắn hay bất hạnh chỉ xoay quanh cô;
Nhưng từ bây giờ, từ khoảnh khắc cô tỉnh lại, cô trở thành cát bụi, trở thành một hạt cát trong hàng nghìn hàng vạn hạt cát, may mắn hay bất hạnh, không còn là lựa chọn, mà là điều chưa biết.
Biết đâu cô sẽ tỏa sáng; biết đâu cô sẽ sống một cuộc đời tầm thường.
Nếu tỏa sáng, cô sẽ cố gắng chiếu sáng; nếu tầm thường, cô cũng sẽ cố gắng đón nhận từng sớm mai bận rộn.
—— Giang Lê Thanh, sẽ sống vì chính mình.
—— Giang Lê Thanh, sẽ mãi mãi tự do.
- Hoàn Chính Văn -